Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 222: Ban hôn

Chương 222: Ban hôn

Nếu không đợi đến khi bùa ẩn thân mất hiệu lực, bị con Long Quy kia phát hiện, vậy sẽ rất nguy hiểm. Nó đã biến hình, thoạt nhìn có vẻ không quá to lớn, nhưng chỉ sợ càng khó xử lý hơn.

Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên khí tức trên người con Long Quy kia bùng nổ. Nó quay đầu nhìn ra phía ngoài, gầm lên một tiếng sợ hãi rồi bay ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Thay đổi quá đột ngột khiến Cao Phàm hơi bối rối, theo bản năng quay đầu nhìn Cố Dương, thấy hắn mỉm cười, không khỏi cảm thấy thanh niên này rất bí hiểm.

...

Chướng ngại vật đã rời đi, ba người Cố Dương thoát ra khỏi bí cảnh.

Ra tới bên ngoài, rốt cuộc Cao Phàm cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bên phía hoàng cung, một luồng long khí phóng lên cao, vô số kim quang hạ xuống, một khí tức khiến người ta kinh hãi bao phủ hơn phân nửa Thần Đô.

Hắn kinh ngạc nói: “Thiên Cực Long Hoàng trận?”

Đây là đại trận có uy lực đáng sợ trong hoàng cung, một khi được mở ra, mọi người phải tạm thời lùi ra xa.

Nghe nói, từ trước đến nay mới chỉ mở ra hai lần, một lần là khi Hạ triều diệt vong.

Lần thứ hai, là khi Tần triều diệt vong.

Có thể nói, đại trận này là phương pháp chống đỡ cuối cùng của hoàng cung, một khi mở ra thì có nghĩa là hoàng cung đã tới thời điểm sinh tử tồn vong.

Cao Phàm khó tin nói: “Triệu Dịch điên rồi sao?”

Triệu Dịch chính là tên của hoàng đế đương triều.

Có thể hạ lệnh mở đại trận hoàng cung cũng chỉ có vị hoàng đế này.

Vì cứu muội muội, ngay cả đại trận hắn cũng dám mở ra.

Chẳng trách con Long Quy kia sợ tới mức chạy trối chết, nếu không chạy thì không xong.

Cố Dương nhìn thấy long khí trên không trung, cảm nhận được chiến ý phát ra từ nội tâm, đành nuốt nước bọt.

Đây chắc là trận pháp trấn áp vị Thiên Nhân của Tinh La tông trong mô phỏng.

Quả nhiên đáng sợ.

Cũng không biết mở trận pháp như vậy phải trả cái giá lớn bao nhiêu.

Lỡ như sau này không thể mở ra được nữa thì hay phải biết.

Cố Dương cảm thấy, lần này tuy rằng bọn họ vẫn cứu trưởng công chúa ra, nhưng lại khiến tương lai hoàn toàn thay đổi, rẽ theo hướng không thể đoán được.

Không nói việc khác, chỉ mỗi Thần Đô, đến khi Tinh La tông xâm lược, có khi trận đầu tiên đã xanh cỏ.

Theo cảnh giới của hắn tăng lên, thực lực càng ngày càng mạnh, biến số trong tương lai cũng càng lớn.

Cố Dương đang nghĩ ngợi, trưởng công chúa trong lòng cuối cùng cũng dần tỉnh lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn.

Cố Dương cúi đầu, thấy trưởng công chúa dùng ánh mắt ôn nhu như nước nhìn hắn không chớp mắt. Hắn nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lễ độ: “Ngươi tỉnh rồi.”

“Ngươi tốt bụng thật.”

Đôi môi nàng tái nhợt, có hơi khô nứt. Ngay khi mở miệng, giọng nói của nàng đã suy yếu, không còn mạnh mẽ như lần đầu gặp.

Nói xong, nàng thoát ra khỏi vòng tay của Cố Dương, tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống rồi nhét vào trong tay hắn, nhân tiện cào vào lòng bàn tay hắn.

“Ta sẽ trở lại tìm ngươi.”

Trưởng công chúa ném cho hắn một nụ cười quyến rũ, sau đó xoay người bước đi.

Cung nữ đã đứng một bên chờ từ sớm, khoác chiếc áo choàng màu đỏ lên người nàng.

Nháy mắt, nàng lại trở thành trưởng công chúa cao ngạo, nói: “Hồi cung.”

Cố Dương cúi đầu nhìn thứ trong tay, đúng là Cửu Châu ấn, trên đó còn vương nhiệt độ cơ thể của nàng.

Đợi đến khi Cửu Châu ấn của vị cai ngục trong thiên lao kia tới tay, hắn đã có bốn khối.

Nếu có thể tổng hợp lại tất cả, hắn đã có đầy đủ truyền thừa Cửu Thiên Ngự Thần Quyết, nắm giữ sức mạnh của chín thần thú, nghĩ thôi đã thấy phấn khởi rồi.

“Ơn cứu mạng, Chu mỗ khắc ghi trong lòng.”

Lúc này, Chu Tông Nghiệp bước tới, trịnh trọng cảm tạ hắn.

Cố Dương cũng không khách khí với hắn, chắp tay nói: “Nơi này không có việc gì thì ta đi về trước, sau này có cơ hội sẽ đến Văn viện tìm ngươi uống trà.”

Chu Tông Nghiệp nói: “Chu mỗ chờ được tiếp khách.”

Lão Chu này là người không tệ, chỉ hơi cứng nhắc một chút.

Cố Dương thầm nghĩ, sau đó trở về Thiên Tâm võ quán kế bên cùng với Cao Phàm.

“Sư phụ...”

Phùng Thiên Tứ đứng chờ ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy Cao Phàm đã lập tức đỏ mắt: “Cuối cùng ngươi cũng đã trở về...”

Cao Phàm tức giận nói: “Lão tử còn chưa chết đâu, đừng đứng ở đây khóc tang, đi ra chỗ khác.” Sau đó, hắn đuổi cổ đồ đệ ra chỗ khác.

...

Sau khi trở lại tiểu viện, Cao Phàm nói: “Chuyến này may mà có ngươi, nếu không lão phu đã tiêu đời rồi.”

“Ta cũng đâu phải đặc biệt đến cứu ngươi.”

Cố Dương lấy Cửu Thần đỉnh ra đặt trên bàn, cẩn thận nghiên cứu.

Tuy rằng hắn nói không để ý chút nào, nhưng nhân tình này quá lớn, Cao Phàm cũng không phải người nhận ân không biết trả, nói: “Ta biết một khối Cửu Châu ấn khác ở đâu.”

“Ở đâu?”

Cố Dương ngẩng đầu nhìn hắn.

“Kho báu bí mật của Cao gia.”

Cao gia?

Cao gia là một trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, địa bàn ở phương bắc. Trước đó, Cố Dương qua lại với vài thế gia vọng tộc, nhưng chưa gặp người của Cao gia bao giờ.

Thật ra, hắn đã sớm nghi ngờ có khi nào Cao Phàm có quan hệ với Cao gia.

Hiện tại, Cao Phàm nói như vậy, gần như là thừa nhận quan hệ với Cao gia.

Nếu không phải là người của Cao gia thì làm sao mà biết được trong kho báu bí mật của Cao gia có một khối Cửu Châu ấn?

Cố Dương hỏi: “Ngươi có thể lấy nó ra được không?”

“Đối với Cao gia mà nói, ta đã là người chết.”

Chuyện này khó đây, Cao gia là một trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, có cường giả Bất Lậu cảnh tọa trấn, muốn tiến vào kho báu bí mật của bọn họ, lấy được khối Cửu Châu ấn, ít nhất phải có thực lực Bất Lậu cảnh.

Cố Dương còn chưa hết hy vọng: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra biện pháp khác sao?”

Cao Phàm vỗ đùi: “Có. Ta có một tôn nữ, thiên phú xuất chúng, cũng được đề tên trên Hồng Nhan bảng. Ngươi có thể quyến rũ nàng, khiến nàng tặng Cửu Châu ấn cho ngươi là được.”

Cố Dương liếc xéo hắn một cái, vô cùng hoài nghi hắn là đang muốn chiếm tiện nghi của mình.

Lão già mất nết.

Hắn chuyển đề tài, hỏi: “Mậu Thổ Thần Đỉnh này có điểm nào lợi hại?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận