Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 233: Không phải như ngươi nghĩ

Chương 233: Không phải như ngươi nghĩ

Sau lần trước bị hắn răn dạy, mỗi lần tiểu nữ tử này đến tìm hắn, đều sẽ ngoan ngoãn gõ cửa.

Cố Dương nói: “Vào đi.”

Trình Thanh Vũ chạy ù vào trong, mặt lo lắng nói: “Cố đại ca, Lâm Nhược Khê của Lâm gia đến Thần Đô, tuyên bố muốn tìm ngươi tính sổ đấy, ngươi mau tránh đi.”

Lâm gia?

Cố Dương biết Lâm gia mà nàng nói nhất định là một trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ.

Hắn cũng không quá ngạc nhiên, lúc đó quyết định khiêu khích Lâm gia cũng đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ bị Lâm gia trả thù rồi.

Dù nói như thế nào, Lâm gia Giang châu là một nhánh của Lâm gia, bị một mình hắn khiêu khích, Lâm gia không cần mặt mũi nữa hay sao?

Hắn hỏi: “Lâm Nhược Khê này là ai?”

Cái tên này rất xa lạ, hắn chưa từng nghe nói đến.

“Đệ nhất Nhất Phẩm bảng hai mươi hai năm trước, sau khi đột phá đến Thần Thông cảnh vẫn luôn bế quan khổ tu, nghe nói hiện giờ đã là Kim Thân tam trọng. Người đó vừa mới xuất quan không được bao lâu, nói là định đi Trần gia khiêu chiến Trần Văn Uyên, nhưng sau khi biết được chuyện của Lâm gia Giang châu lại buông lời muốn đến tìm ngươi tính sổ, hiện giờ sẽ lập tức đến Thần Đô.

Kim Thân tam trọng, thật sự hơi khó giải quyết.

Nhưng mà ở trong mô phỏng vốn không nhắc đến người này, hơn phân nửa là do hắn trốn thoát được.

Khiêu chiến Trần gia mới là chuyện lớn đối với Lâm Nhược Khê.

Cố Dương đã nghe nói đến ân oán giữa Lâm gia với Trần gia.

Lâm gia đã từng rất lợi hại, phải nói còn lợi hại hơn Trần gia hiện giờ.

Bởi vì nhà này đã từng xuất hiện một vị Thiên Nhân, là một thế gia duy nhất xuất hiện Thiên Nhân trong mười gia tộc lớn trong thiên hạ.

Lâm gia với Trần gia có nguồn gốc sâu xa, vốn có quan hệ vô cùng tốt, mãi cho đến những năm cuối Tần triều, thiên hạ đại loạn, vị Thiên Nhân kia của Lâm gia đã ngã xuống trong trận đại chiến với hoàng thất Tần triều.

Sau trận chiến này, toàn bộ Lâm gia suýt chút nữa đã bị diệt.

Nghe nói, lúc đó Lâm gia cầu xin Trần gia giúp đỡ, Trần gia đã thấy chết mà không cứu. Từ đó về sau, hai nhà đã trở mặt thành thù.

Mấy trăm năm qua, Lâm gia hành động trở nên cực kỳ khiêm tốn, không tham gia vào ân oán của nhà khác. Chỉ có một điểm, gần như mỗi một thế hệ của Lâm gia đều sẽ có người đi khiêu chiến đệ tử của Trần gia.

Đây đã gần như thành truyền thống của Lâm gia. Thắng, là vinh quang, bại, là sỉ nhục.

So với kẻ thù truyền kiếp, chuyện của Cố Dương hoàn toàn có thể để sang một bên trước được.

Cố Dương gật đầu nói: “Ta đã biết.”

Lần này hắn quyết định đi gặp vị Lâm Nhược Khê kia một lần.

Nghĩ đến người này xuất thân từ Lâm gia, còn là Kim Thân cảnh tam trọng, binh khí sử dụng nhất định là thần binh.

Trình Thanh Vũ thấy hắn không thèm để ý đến, không khỏi nóng nảy: “Tô tỷ tỷ nói, Lâm Nhược Khê tu luyện ‘Thiên Cương Chính Pháp’ chân truyền của Lâm gia, có nguồn gốc từ Tinh Thần hải, tuyệt đối sẽ không hề kém ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ của ngươi.”

“Yên tâm đi, ta tự có tính toán.”

Đương nhiên Cố Dương sẽ không xem thường hắn, thế gia đã từng xuất hiện một vị Thiên Nhân, công pháp có thể kém sao?

“Phụ thân.”

Lúc này, Hi Hoàng bám khung cửa đi ra, dáng vẻ yếu đuối, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Trình Thanh Vũ, hỏi: “Nàng là ai?”

Trong giọng nói mang theo vẻ thù địch không cách nào che giấu.

“Phụ thân?”

Trình Thanh Vũ nghe thấy xưng hô như thế thì kinh hãi, hết nhìn Cố Dương rồi lại nhìn thiếu nữ kia, há hốc miệng.

Cố Dương vốn định giải thích, nhưng lập tức lại cảm thấy không cần thiết, nói không chừng người khác hiểu lầm lại càng tốt.

Duyên với người khác giới của hắn quá nhiều, chuyện này chỉ mang phiền toái tới cho hắn, có một nữ nhi như vậy ở đây, trái lại có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái.

Hắn đang thầm tự khen ngợi mình: “Ta thật sự rất thông minh.”

Hắn cười híp mắt nói: “Nàng là chủ nhân của nơi này, tên là Trình Thanh Vũ.”

Hi Hoàng nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Vũ hồi lâu, vẻ mặt thay đổi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Phụ thân, nếu ngươi định nạp nàng làm phi, Hoàng Nhi có thể không gọi nàng là mẫu thân không? Nàng quá nhỏ.”

Vừa dứt lời, Trình Thanh Vũ đỏ bừng mặt, xấu hổ không chịu nổi, ôm mặt rời đi.

“…”

Cố Dương rất muốn hỏi, ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy nàng có ý với ta vậy?

Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng, hắn quyết định dùng giọng điệu bình thản một chút, giải thích: “Không phải như ngươi nghĩ…”

Sắc mặt Hi Hoàng trắng bệch, run giọng nói: “Phụ thân định bội tình bạc nghĩa sao? Lỡ như nàng lỡ lầm mang thai, sinh hạ hài tử thì chẳng phải sẽ từ nhỏ không có phụ thân giống như Hoàng Nhi sao?”

“…”

Năng lực tự suy diễn của nàng thật ưu tú.

Hắn không làm gì cả, thế nhưng lại đã trở thành nam nhân xấu làm lớn bụng nữ nhân sau đó vỗ đít bỏ chạy lấy người trong miệng nàng rồi.

Rốt cuộc người cha kia của nàng cặn bã đến mức nào?

Nghe ý tứ trong lời nói của nàng, mẫu thân nàng từng bị vứt bỏ, từ nhỏ nàng đã không có phụ thân.

Cố Dương đột nhiên nghĩ tới, có phải cho đến bây giờ nàng vẫn chưa từng gặp tên phụ thân cặn bã kia không? Từ nhỏ thiếu thốn tình thương của cha, cho nên vừa thấy hắn mới có thể kích động như vậy.

Hắn vốn định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy chuyện này càng bôi càng đen, càng giải thích thì người khác chỉ càng coi là ngươi đang chột dạ.

Lời nói đến bên miệng hắn lại biến thành: “Hiện giờ thân thể ngươi rất yếu, nhanh đi vào nghỉ ngơi đi.”



Cùng lúc đó, ngoài Thần Đô thành, hai con ngựa một trước một sau từ đằng xa đi đến, khi tới một gò đất, người phía trước ghìm cương ngựa dừng lại.

Đó là một thanh niên, dáng vẻ mắt kiếm mày ngài, mặc áo xanh, khí độ bất phàm, khóe miệng hắn mỉm cười, cảm khái nói: “Thần Đô, đã lâu rồi.”

“Trước kia tiền bối đã từng tới Thần Đô rồi sao?”

Người cưỡi ngựa phía sau là một người tuổi còn trẻ, dáng vẻ khí vũ hiên ngang, vẻ mặt chính khí. Nếu như Cố Dương ở đây thì có thể nhận ra được đây chính là Tiêu Thư Mặc đã từng cho hắn bản đồ kho báu của ảnh đạo.

Thanh niên phía trước nói: “Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước.”

Tiêu Thư Mặc lại hỏi: “Vậy lần này tiền bối tới Thần Đô là vì…”

“Tìm người.”

Thanh niên này chính là Lâm Nhược Khê của Lâm gia. Hắn vốn không định đến Thần Đô, nhưng sau khi trong lúc vô tình nghe được tin tức Lâm Diệc Mặc của Lâm gia Giang châu bị một võ giả nhất phẩm đánh bại, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận