Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 236: Ngươi chính là Cố Dương? (2)

Chương 236: Ngươi chính là Cố Dương? (2)

Hắn còn biết, nửa đường Lâm Nhược Khê gặp phải mai phục của một đệ tử Kim Thân cảnh tam trọng của U Minh tông.

Kết quả, sát thi của đệ tử U Minh tông đó bị hủy sạch sẽ, chỉ đành tháo chạy.

Thực lực của người này vô cùng cường đại.

Nghe nói, Lâm Nhược Khê lúc trẻ cũng từng nhận được chỉ điểm của viện trưởng Võ viện, lần này có lẽ là đến bái kiến hắn.



Chỉ chốc lát, Lâm Nhược Khê đã đến cổng Võ viện, ghìm ngựa dừng lại, nhìn sang bảng danh sách cách đó không xa, ánh mắt sắc bén.

Tất nhiên thứ hắn nhìn là Tông Sư bảng, trông như thể đang muốn ghi nhớ mỗi cái tên trên đó.

Kim Thân cảnh chỉ là khởi điểm của Thần Thông cảnh, chỉ có đến Pháp Lực cảnh mới tính là đã đi trên con đường trường sinh.

Hai mươi người trên Tông Sư bảng là tồn tại cao nhất của Pháp Lực cảnh, cũng là mục tiêu của hắn sau này.

Tờ danh sách này đã hai mươi năm chưa đổi rồi.

Hai mươi năm trước, lúc hắn còn ở trên Nhất Phẩm bảng, trên Tông Sư bảng cũng là hai mươi người đó.

Đột nhiên, hắn nghe được một cái tên quen thuộc: “Rốt cuộc Tiêu Thư Mặc đứng thứ chín Thiên Kiêu bảng này là ai? Trước đây chưa bao giờ nghe thấy tên người này.”

“Xem phần giới thiệu bên trên thì đến từ Ngọc châu, chẳng lẽ giống Liễu Triết trước kia, xuất thân từ một thế gia cai quản một vùng sao?”



Lâm Nhược Khê nhìn thoáng qua Tiêu Thư Mặc đằng sau, người hắn có thể xem trọng, tất nhiên không phải người thường, tuổi còn trẻ đã có tu vi nhất phẩm.

Cho dù là hắn năm đó cũng không so sánh được. Thiên tài như vậy khiến hắn sinh lòng yêu thích người tài, đặc biệt là sau khi biết được thân thế của người này.

Hắn nói: “Quy tắc nhà ta nghiêm ngặt, không thể nhận ngươi làm đồ đệ. Nếu ngươi bằng lòng, vậy thì gia nhập Võ viện, viện trưởng là Thiên Nhân, có sự chỉ điểm của hắn, thành tựu trong tương lai của ngươi sẽ không dưới ta.”

“Đương nhiên, ngươi cũng có thể gia nhập Văn viện, bầu không khí học võ nơi đó rất tốt, cũng là một sự lựa chọn.”

Tiêu Thư Mặc cảm kích nói: “Đa tạ sự chỉ điểm của tiền bối. Để ta suy nghĩ một chút.”

Lâm Nhược Khê gật đầu, đang chuẩn bị đi vào Võ viện, đột nhiên cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời.



“Tiêu Thư Mặc?”

Cố Dương còn chưa tỉnh táo lại khỏi danh hiệu “thiên hạ đệ nhất mỹ nam” thì nghe thấy một cái tên quen thuộc.

Rất nhanh, hắn lập tức nhớ tới thiếu niên chất phác nhà tan cửa nát vì tấm bản đồ kho báu của ảnh đạo.

Thứ chín Thiên Kiêu bảng?

Cố Dương nhìn lại Thiên Kiêu bảng, danh sách mới, chỉ thấy vị trí thứ chín quả nhiên viết Tiêu Thư Mặc, mười tám tuổi, tu vi nhất phẩm, xuất thân từ Ngọc châu.

Xuất thân từ Ngọc châu, tuổi cũng đúng, Tiêu Thư Mặc này rất có thể chính là thiếu niên hắn gặp nửa năm trước.

Nhưng sao hắn đã nhất phẩm rồi?

Cố Dương nhớ rất rõ, tu vi của hắn lúc đó vẫn không đâu vào đâu.

Chỉ nửa năm ngắn ngủi đã đến nhất phẩm.

Điều này thật sự không ngờ tới.

Chẳng lẽ tiểu tử này mới là nhân vật chính?

Cố Dương đang suy nghĩ thì đôi mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tập trung nhìn vào, càng nhìn càng thấy quen mắt, đó không phải là Tiêu Thư Mặc sao?

Thế này cũng khéo quá đi.

Nên chào một tiếng hay không?

Hắn lại nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh Tiêu Thư Mặc, vừa nhìn đã rùng mình.

Kim Thân cảnh?

Cố Dương cảm nhận được một cơn áp bách không thua kém Thích ma ma Kim Thân tam trọng ngày đó ở trên người đối phương.

Đúng lúc này, đối phương cũng quay đầu nhìn lại, một luồng khí cơ lập tức khóa hắn lại.



“Cố Dương!”

Khoảnh khắc nhìn thấy người trẻ tuổi trên xe ngựa đó, Lâm Nhược Khê lập tức nhận ra ngay.

Lâm gia có nguồn tình báo của mình, đã đưa bức vẽ Cố Dương đến tay hắn từ lâu.

“Kim Thân nhị trọng?”

Nháy mắt Lâm Nhược Khê đã phán đoán được cảnh giới thật sự của Cố Dương, trên mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.

Không phải mấy ngày trước hắn vừa mới đột phá Kim Thân cảnh sao?

Sao bây giờ đã Kim Thân nhị trọng?

Với định lực của Lâm Nhược Khê, phút chốc ánh mắt cũng dại ra.

Nhớ đến năm đó, sau khi đột phá Kim Thân cảnh, hắn phải mất năm năm mới đột phá nhị trọng. Hắn lấy làm kiêu ngạo, bởi lẽ tốc độ như vậy, so với đám người Trần gia từ trước đến nay cũng có thể được xếp vào hàng năm người đứng đầu.

Không ngờ còn có người chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã đột phá đến Kim Thân nhị trọng.

Sao có thể như vậy được?



“Cố Dương?”

Tiêu Thư Mặc bên cạnh nghe thấy cái tên như sấm bên tai này, lập tức quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy cũng kinh ngạc.

Hắn chính là Cố Dương?

Người trước mắt quen thuộc như vậy.

Mặc dù lúc đó đối phương che hơn nửa khuôn mặt, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.

Người này chính là người thần bí đã giết kẻ thù diệt môn giúp hắn.

Tiêu Thư Mặc không tài nào ngờ đến, ân nhân cứu hắn một mạng, cũng báo thù lớn giúp hắn lại là Cố Dương danh chấn thiên hạ.



“Cố Dương?”

Lúc này, xe ngựa xa hoa lộn lẫy đó cũng đã đến, tam công chúa ở trong xe ngựa nghe thấy cái tên này, cơ thể chấn động, lập tức tỉnh táo lại, nhấc rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Quả nhiên nàng nhìn thấy Cố Dương ngồi trong một chiếc xe ngựa.

“Kim Thân nhị trọng?”

Tiếp đến, giọng nói vừa rồi lại vang lên, mang theo một tia không thể tin được.

Cái gì?

Đôi đồng tử của tam công chúa co rút lại, không nhịn được mà nhìn lão giả bên cạnh, lắp bắp hỏi: “Đây… là… thật sao?”

Lão giả cũng thầm run sợ, mặc dù hắn không nhìn ra tu vi của Cố Dương, nhưng nếu Lâm Nhược Khê đã nói vậy thì chắc chắn không phải là giả.

E rằng Cố Dương đã Kim Thân nhị trọng thật rồi.

Chuyện này quá mức khó tin.

“Lâm Nhược Khê?”

Cố Dương cũng đoán được thân phận của nam tử đó, nói: “Không ngờ rằng ngươi đã đuổi đến đây, nếu đã vậy, rút kiếm đi.”

Nói xong, hắn vỗ tay Hi Hoàng bên cạnh, truyền âm bảo nàng đừng hiện thân, sau đó phi thân ra ngoài.

Vừa dứt lời, âm thanh xôn xao dần vang lên.

Những người tụ tập ở đây đều là người chuyên phụ trách nghe ngóng tin tức, tất nhiên đều không xa lạ gì với cái tên Lâm Nhược Khê, dòng chính Lâm gia, Kim Thân tam trọng.

Không ngờ Cố Dương lại đề nghị thách đấu với hắn trước mặt mọi người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận