Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 237: Ngươi thua rồi

Chương 237: Ngươi thua rồi

Trong xe ngựa, phản ứng đầu tiên của tam công chúa và lão giả chính là: “Hắn điên rồi sao?”

Quá ngông cuồng!

Mặc dù lúc Cố Dương ở Nhất Phẩm bảng đã từng đánh bại Lâm Diệc Mặc Kim Thân cảnh.

Nhưng mà Lâm Diệc Mặc chỉ là nhánh của Lâm gia, không thể so sánh với Lâm Nhược Khê truyền nhân dòng chính được.

“Thiên Cương Chân Pháp” của Lâm gia được công nhận là một trong những môn công pháp đứng đầu thiên hạ, từng xuất hiện Thiên Nhân.

Thực lực của Lâm Nhược Khê cũng không phải là cường giả Pháp Lực bình thường có thể so sánh được.

Tư chất Cố Dương nghịch thiên, đao pháp tinh diệu, nhưng suy cho cùng vẫn kém một cảnh giới, sao có thể là đối thủ của Lâm Nhược Khê?

Đây cũng là suy nghĩ của những người khác.



“Ha ha ha ...”

Lâm Nhược Khê cảm thấy bản thân bị xem thường, nhưng cũng không tức giận, trái lại còn phá lên cười, nói: “Ngươi còn thú vị hơn những gì ta tưởng tượng nhiều. Tự tin như vậy, thật sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc.”

Hắn vò đầu, hơi khổ não nói,”Nếu ta tiếp chiến, chỉ sợ sẽ bị người khác nói ỷ lớn ức hiếp nhỏ. Nếu không tiếp chiến, chỉ sợ ngươi sẽ cho rằng ta sợ ngươi.”

“Đúng rồi.”

Đột nhiên, hắn vỗ tay một cái, nói: “Ngươi ức hiếp vị đường thúc ở Giang châu của ta rất thảm. Ta là tôn tử, ra mặt cho hắn, cũng coi như là hợp tình hợp lý.”

Lâm Nhược Khê tìm được một lý do hợp lý ra tay, cuối cùng cũng rút kiếm khỏi vỏ, một đường kiếm ý phóng lên cao.

Lập tức, bầu trời âm u, mặt trời ảm đạm, xuất hiện một bầu trời sao.

“Chu Thiên Tinh Thần Kiếm Pháp”!

Bầu trời sao trên đỉnh đầu hắn giống như tinh thần, âm thanh vang vọng truyền đi rất xa: “Ngày đó ngươi không hạ sát thủ, hôm nay ta cũng không giết ngươi. Sau một kiếm này, hy vọng ngươi nhớ kỹ, đừng kiêu căng ngạo mạn như vậy, phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!”

“Đợi đã!”

Cố Dương thấy hắn sắp ra tay thì ngắt lời hắn.

Lâm Nhược Khê cười híp mắt nói: “Thế nào? Muốn xin tha sao?”

“Thanh kiếm trong tay ngươi tên gì?”

“Thiên Xu kiếm, sao nào, có vấn đề gì sao?”

“Ta chỉ cảm thấy đánh nhau không thì chẳng có gì thú vị cả, chi bằng tăng thêm chút tiền cược.”

Trên mặt Lâm Nhược Khê xuất hiện thêm mấy phần kinh ngạc: “Ngươi nghiêm túc sao?”



Trong xe ngựa, tam công chúa và lão giả không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi có một chút dao động.

Chẳng lẽ Cố Dương thật sự chắc chắn rằng bản thân sẽ thành công?

Mặc dù lý trí nói rằng chắc chắn không thể, nhưng bọn họ vẫn bị lây nhiễm bởi sự tự tin ngời ngời của hắn.

Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong câu nói đó của Cố Dương, hắn coi trọng thanh kiếm của Lâm Nhược Khê.

Thái độ ung dung, câu từ bình thản, thể hiện ra sự tự tin và khí phách không gì sánh được, khiến con người ta không nhịn được mà cảm khái.



Cố Dương nói: “Phượng Vũ đao này của ta vốn là tuyệt thế thần binh, mặc dù đã bị phong ấn, nhưng ta vẫn luôn dùng thanh đao này. Vậy thì lấy thanh đao này và thanh kiếm trong tay ngươi làm tiền cược, thế nào?”

Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó nhả ra một chữ từ kẽ môi: “Được!”

Rốt cuộc hắn cũng bị lời nói của Cố Dương khơi dậy một tia tức giận, lạnh giọng nói: “Xuất đao đi!”

Chân nguyên trong cơ thể Cố Dương bạo phát, một luồng đao ý phóng lên cao, nháy mắt xuyên thủng bầu trời sao trên đỉnh đầu, ánh mặt trời lại chiếu xuống, rọi lên người hắn, cả người rạng rỡ đầy sức sống.

Tại nơi đây xuất hiện một kỳ cảnh.

Một bên là ban ngày, một bên là đêm tối, phân chia rõ ràng.



Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên vẻ nghiêm túc hơn một chút. Sự mạnh mẽ trong đao ý của đối phương vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn cảm nhận được áp lực cực lớn.

Giờ khắc này, cuối cùng hắn đã coi người trẻ tuổi này là đối thủ có thể sánh ngang hàng.

Cho dù cảnh giới như thế nào thì đều phải nói chuyện bằng thực lực.

Cố Dương thể hiện thực lực khiến hắn phải nghiêm túc đối đãi.



“Chẳng trách tên tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, nếu cũng có thực lực như thế, ta còn kiêu ngạo hơn hắn gấp mười lần.”

Bên trong Võ viện có mấy người đang xem trận đấu này, người nói là một người trung niên mập lùn, cái mũi mẩn đỏ, tay cầm một bình rượu.

Mấy người này đều là giáo đầu của Võ viện, bên ngoài xuất hiện động tĩnh nên bọn họ chạy đến đầu tiên.

Nhưng mà bọn họ không có ý ngăn cản.

Cũng không phải không muốn, mà là không có thực lực đó.

Trên dưới Võ viện, ngoài viện trưởng ra thì một cường giả Kim Thân tam trọng cũng không có, người có thực lực cao nhất là Kim Thân nhị trọng, lấy đầu mà ngăn cản hai người ngoài đó sao?

Mà viện trưởng - người duy nhất có thực lực đó, lại từng lập lời thề, không đến Thiên Nhân, tuyệt đối không ra tay với người khác.

Tuy là chủ nhân của nơi này, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể vây xem ở bên cạnh.

Điều khẩn cầu duy nhất chính là hai vị ngoài kia đừng phá hủy Võ viện.

Lúc này, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ trước thực lực mà Cố Dương thể hiện ra.

Rõ ràng là tu vi Kim Thân nhị trọng, nhưng chân nguyên hùng hậu, đao ý dũng mãnh, không thua kém gì Lâm Nhược Khê Kim Thân tam trọng.

Có mấy vị giáo đầu còn kinh ngạc tới mức thốt lên không thể tin nổi.

Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được, hắn tu luyện như thế nào.

“Là huyết mạch thần thú phượng hoàng!”

Đột nhiên, một người trung niên mặc áo lam xuất hiện, nhìn Cố Dương ngoài viện tử, vẻ mặt hơi mê man: “Kỳ lạ, rõ ràng hắn là nhân loại, vì sao lại có huyết mạch phượng hoàng trong người?”

“Viện trưởng!”

Mấy vị giáo đầu vội vàng hành lễ.

Chỉ có người trung niên mũi đỏ không hề nhúc nhích, thong dong ung dung uống rượu, không cho là đúng, nói: “Trên đời này chuyện kỳ lạ đâu thiếu, ngay cả loại thần thông Thượng Cổ thân ngoại hóa thân cũng có người luyện thành, đây có là gì.”

Viện trưởng đang muốn nói chuyện, chỉ thấy trên bầu trời, bảy ngôi sao bùng lên hào quang cực kỳ chói mắt, một luồng sức mạng rất khủng bố khiến vẻ mặt hắn hơi biến sắc: “Thất Tinh Thực Nhật!”

Đây là một sát chiêu trong “Chu Thiên Tinh Thần Kiếm” của Lâm gia.

Từ năm trăm năm trước, sau khi Lâm gia trải qua biến cố gần như diệt tộc, thức kiếm pháp này không còn thấy xuất hiện trên thế gian nữa.

Ngay cả hắn cũng chỉ thấy miêu tả qua trong ghi chép của một số cổ nhân.


Bạn cần đăng nhập để bình luận