Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 248: Một loại hệ thống tu luyện khác (2)

Chương 248: Một loại hệ thống tu luyện khác (2)

Cho dù là Phượng Vũ đao đã cởi bỏ phong ấn cũng tuyệt đối không thể bổ trợ cho hắn nhiều như vậy, món đồ giúp tăng gấp hai ba lần đã được xưng là thần binh tuyệt thế rồi.

Cố Dương có thể cảm nhận được, khi mấy người bên dưới chiến đấu, nguyên khí thiên địa hoạt động khác thường, rõ ràng là dùng cách nào đó để sinh ra cộng hưởng với nguyên khí thiên địa, điều động sức mạnh trong thiên địa.

Đây không phải là đặc trưng của Pháp Lực cảnh sao?

Cố Dương ngày càng cảm thấy hệ thống tu luyện của thế giới này thú vị.

Đúng lúc này, tình hình chiến đấu bên dưới xảy ra thay đổi.

Sau khi Kim Cương Tráo bị phá tan, miếu hoang nổ tung dữ dội, ngay lập tức, một bóng dáng phóng lên tận trời, cưỡi gió rời đi.

Tu vi của người này cũng tương đương với võ giả tam phẩm, nhưng lại có thể phi hành, khiến Cố Dương mở rộng tầm mắt lần nữa.



Lúc này, Chu Thuận đánh đổi việc tự hủy pháp khí để chạy ra khỏi miếu hoang, ngẩng đầu nhìn lên, mượn nhờ ánh lửa sau trận nổ, nhìn đôi nam nữ lơ lửng giữa không trung, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Trúc Cơ kỳ?”

Trong lòng hắn chìm trong tuyệt vọng.

Lúc đầu, dựa vào tấm ngự phong phù này, hắn chắc chắn ba tên bên dưới không thể đuổi kịp.

Nào ngờ trên trời còn có một vị cường giả Trúc Cơ kỳ đang ẩn núp.

Lần này, có thể nói là mọc cánh cũng khó thoát.

Hắn là một tên tán tu, tu luyện đến bây giờ không biết đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm khó khăn.

Cuối cùng sau khi tu luyện đến Luyện Khí thất trọng thì không tiến thêm một tấc nào nữa. Mười năm ròng rã, hắn đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, lại vấp phải biết bao trắc trở.

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng có được một cơ duyên lớn, có thanh Chiếu Nguyệt kiếm này là hắn có thể có được một môn kiếm quyết của danh môn chính tông.

Hắn không cam lòng!

Chu Thuận nghĩ đến đây, khuôn mặt trở nên vặn vẹo: “Chết đi!”

Hắn ném một hạt tròn màu đỏ to chừng quả trứng bồ câu ra.

Đây là phương pháp bảo vệ tính mạng cuối cùng của hắn, Thiên Lôi Tử.

Đừng thấy nó chỉ là một hạt nhỏ như vậy, một khi nổ tung, tương đương với cường giả Trúc Cơ kỳ đỉnh phong dốc hết sức lực đánh ra một đòn. Nếu như đánh lén, cường giả Kim Đan ắt cũng sẽ bị thương.

Thiên Lôi Tử bay vọt đến trước mặt đôi nam nữ kia.

Trong lòng Chu Thuận mừng như điên, nhận ra mình gặp được kẻ chưa có kinh nghiệm, dám để Thiên Lôi Tử đến gần người, chắc chắn phải chết không…

Thiên Lôi Tử vừa nổ thì có một luồng sức mạnh vô hình ép đến, nó còn chưa hoàn toàn nổ tung thì đã bị dập tắt, hóa thành hư không.

“Chuyện này…”

Sắc mặt Chu Thuận ngẩn ra.

Chuyện này sao có thể?

Người kia không sử dụng bất kỳ pháp quyết nào, chỉ dựa vào chân nguyên bản thân mà có thể ngăn cách uy lực khi nổ tung của Thiên Lôi Tử trong phạm vi cực nhỏ.

Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?



“Thiên Lôi Tử!”

Ba người bên dưới cũng là người hiểu biết, nhìn thấy đôi nam nữ trên trời đã giật nảy cả mình, chờ đến khi Chu Thuận ném ra thứ như vậy thì lại càng khiếp sợ, cả người toát đầy mồ hôi lạnh.

Cái tên Chu Thuận còn có thứ đồ kinh khủng như vậy, nếu như dùng nó để đối phó bọn họ, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng nam tử trên trời dễ dàng dập tắt Thiên Lôi Tử lại càng khiến bọn họ sợ choáng váng, ai nấy đều đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục của bọn họ.

Hoàng Vĩnh Khang núp sau đại thụ thò đầu ra liếc nhìn một đôi nam nữ giống như tiên giáng trần, đôi mắt trợn to, trong lòng kích động đến không nhịn được muốn kêu to lên.

Đây mới là hình tượng của người tu tiên ở trong cảm nhận của hắn.

So sánh với hai người này, mấy người vừa rồi thật sự giống như yêu ma quỷ quái.

Lúc này, nam tử trên bầu trời mở miệng: “Đây là đâu?”

Dưới mặt đất, Đào Hoa tiên tử nũng nịu đáp: “Thưa tiền bối, đây là địa giới Vong Ưu sơn.”

Nam tử trên trời nhìn nàng, lại hỏi: “Vong Ưu sơn là đâu?”

“Vong Ưu sơn là một trong sáu phái tà đạo, sơn chủ là Vong Ưu tán nhân, có tu vi Nguyên Anh.”

“Đa tạ đã giải đáp thắc mắc.”

“Tiền bối, bọn ta đều là tán tu, vô tình mạo phạm, vậy xin cáo từ.”

Nam tử trên trời lại lắc đầu: “Trên người các ngươi có khí huyết sát nặng như vậy, không biết trên tay đã lây dính bao nhiêu máu tươi rồi, nếu bị ta gặp phải, coi như các ngươi xui xẻo đi.”

Ba người Đào Hoa tiên tử, Hắc Nha đạo nhân và Độc bà bà nghe vậy đều biến sắc, còn chưa chờ bọn họ có động tác gì, thân thể đã “bùm bùm bùm”, hóa thành ba đám sương máu.

Chu Thuận nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Thậm chí hắn còn không nhìn ra được đối phương sử dụng thủ đoạn gì, nhưng lại khiến ba người kia không hề có thời gian phản ứng lại.



“Hả?”

Trên bầu trời, Cố Dương lại nhận thấy một chút khác thường, trước khi thân thể của tên Hắc Nha đạo nhân kia bị hủy thì linh hồn lại tự nhiên biến mất trước, giống như chuyển dời đến nơi khác vậy.

Chưa tới Thần Thông cảnh mà đã có thủ đoạn như vậy, hắn không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Hệ thống tu hành của thế giới này thật sự rất thần kỳ.

Hắn không định đuổi theo, làm việc này chẳng qua chỉ vì thuận tay mà thôi.

Nói thật, khi hắn ở Đại Chu còn chưa từng thấy khí huyết sát này ở trên thân người khác, đây vẫn là lần đầu tiên.

Hắn nhìn ra được đó là tội nghiệt do giết chết rất nhiều người tạo nên.

Đây là khác biệt của hai thế giới, Cố Dương liên tưởng đến những gì vừa rồi Diệp Lăng Ba đã nói, thiên đạo của thế giới bên ngoài đã chết, hắn đã lý giải được phần nào khái niệm về thiên đạo.

Điều càng khiến cho Cố Dương cảm thấy ngạc nhiên chính là, ngôn ngữ mà thế giới động thiên này sử dụng lại cực kỳ tương tự với Đại Chu, tuy rằng có một vài khẩu âm và ngữ pháp có chút khác biệt, nhưng trao đổi với nhau lại không hề có khó khăn gì.

Phát hiện này khiến cho hắn sinh ra liên tưởng nào đó.

Cố Dương xử lý cả đám quạ đen và con rắn lớn kia, sau đó nhìn về phía người cuối cùng.

Chu Thuận bị nhìn đến run rẩy, vội nói: “Vãn bối chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội…”

“Nhưng mà mới vừa rồi ngươi muốn giết ta.”

Cố Dương búng ngón tay, trên trán hắn lập tức xuất hiện một lỗ máu, ánh sáng trong mắt tối đi, thân thể ngã xuống đất, “bẹp” một tiếng đã ngã thành bánh thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận