Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 253: Chém Kim Đan (2)

Chương 253: Chém Kim Đan (2)

Sao có thể chứ?

Thủ đoạn giết người gọn gàng linh hoạt như vậy, quả thật khiến người ta sợ hãi.



“…”

Lão giả ở bên cạnh thấy Lý Thượng hóa thành một vũng máu, miệng há hốc, vẻ mặt dại ra.

Hoàng Vĩnh Khang lại kích động đến suýt chút nữa nhảy lên.

Tuy rằng hắn không thấy rõ toàn bộ quá trình, nhưng hắn nhìn ra được là vị thúc thúc đã từng giúp hắn kia thắng.

Hắn có tâm tính tiểu hài tử, đương nhiên thiên vị Cố Dương.



Cố Dương không tài nào tin nổi, thật sự không ngờ bản thân lại dễ dàng giết chết được một vị cường giả tương đương với Pháp Lực cảnh như vậy.

Còn dễ dàng hơn cả trong tưởng tượng của hắn.

Thân thể những tu sĩ này thật sự quá yếu, chỉ mạnh hơn võ giả nhất phẩm một chút thôi.

Một khi bị hắn tiếp cận, vốn không chặn được một đao của hắn.

Cho dù không dùng đến thanh thần binh tuyệt thế là Phượng Vũ đao này, một quyền cũng có thể đánh bại thân thể bọn họ.

Nếu đổi lại là Pháp Lực cảnh của Đại Chu, hắn vốn không có bất cứ cơ hội nào.

Đương nhiên, nếu như đối phương không khinh thường, giữ một khoảng cách với hắn, thả phi kiếm ra trước, hắn chỉ có thể nhử từng chút một.

Hai hệ thống tu luyện đều có ưu khuyết điểm riêng, chỉ xem bên nào càng có thể nắm chắc cơ hội hơn thôi.

[Phát hiện nguồn năng lượng, có muốn nạp năng lượng không?]

“Có.”

[Nạp năng lượng thành công, nhận được bảy điểm năng lượng, số điểm năng lượng hiện tại là bốn mươi điểm.]

Cố Dương lại có thêm bảy điểm năng lượng, thanh phi kiếm này còn cao cấp hơn cả thanh Thiên Khu kiếm của Lâm Nhược Khê.

Cố Dương quay đầu nhìn sang bốn gã cường giả Kim Đan kỳ khác, nhe răng cười: “Còn ai muốn đoạt Phượng Vũ đao của ta nữa không?”

Bốn vị cường giả Kim Đan kỳ mới vừa được chứng kiến thủ đoạn quỷ thần khó lường của hắn, trong lòng đều cực kỳ kiêng kỵ, không dám tùy tiện ra tay.

Một tên trong đó dùng giọng nói khàn khàn nói: “Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, các hạ thật tài giỏi, không biết xưng hô như thế nào vậy?”

Cố Dương nhanh chóng suy nghĩ, không định nói tên thật: “Cố Nhất Đao.”

“Sư thúc…”

Lúc này, cuối cùng mấy đệ tử còn lại của Cổ Giang kiếm phái cũng phản ứng lại kịp, một nữ tử đau thương kêu lên, dùng ánh mắt thù hận nhìn Cố Dương.

“Các đệ tử nghe lệnh, bày trận, giết chết tên này, báo thù cho sư thúc!”

Keng keng keng…

Mấy đệ tử Cổ Giang phái ào ào rút kiếm ra, định bày kiếm trận.

Cố Dương nhướng mày, đột nhiên biến mất tại chỗ, vèo một cái đã xuất hiện ở giữa các đệ tử của Cổ Giang kiếm phái.

Phụt phụt…

Cố Dương đánh từng quyền, giết sạch bọn họ, thật sự giống như giết gà vậy.

Sáu đệ tử chân truyền của Cổ Giang kiếm phái, thân thể nổ tung, hóa thành từng bãi máu.



Bốn vị cường giả Kim Đan kỳ bên cạnh nhìn mà thấy sợ.

Những người đó chính là đệ tử chân truyền của Cổ Giang kiếm phái, là những kẻ có thể tung hoành khắp chốn, ngay cả là lục tông tà đạo cũng tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc.

Tứ đại danh môn đều cực kỳ bao che khuyết điểm, người nào dám giết đệ tử chân truyền của bọn họ đều sẽ bị môn phái cử cường giả tới diệt môn.

Rốt cuộc kẻ này là sát tinh đến từ đâu, một lúc giết bảy đệ tử Cổ Giang kiếm phái, đúng là chọc thủng trời cao.

Bọn họ chỉ thấy tên Cố Nhất Đao kia thu pháp khí của đệ tử Cổ Giang kiếm phái lại, sau đó tiêu sái rời đi.

Chỉ để lại bốn vị Kim Đan kỳ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không có ai đuổi theo.

Một tên sát tinh như vậy, ai biết sau lưng có che giấu nhân vật khủng bố nào hay không.

Đương nhiên pháp bảo rất dụ người, nhưng phải có mạng mới lấy được.

Giữa pháp bảo và mạng sống, bọn họ vẫn coi trọng cái mạng nhỏ của mình hơn.



Cách đó không xa, một miếng ngọc bội vừa khéo rơi xuống bên cạnh Hoàng Vĩnh Khang. Hắn nhặt lên nhìn, thấy là một miếng ngọc bội hoa văn hình rồng, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, trên đó còn dính máu.

Cũng không biết là của tên xui xẻo của Cổ Giang kiếm phái nào.

Hắn tiện tay nhét vào trong lòng.

Đồ hắn nhặt được thì dĩ nhiên là thuộc về hắn.

“Chạy mau.”

Cố Dương trở về tụ họp với Diệp Lăng Ba, kéo nàng bỏ chạy.

Mới vừa rồi hắn giết vài tên ở Bất Quy sơn, hơn nữa còn xuất thân đại phái, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, cao thủ của môn phái kia sẽ nhanh chóng đến truy sát hắn.

Cho dù không sử dụng mô phỏng thì hắn vẫn có thể đoán được.

Thu hoạch vĩ đại lần này cộng thêm sáu món pháp khí cuối cùng kia, năng lượng tích trữ của hắn đã lên đến bốn mươi sáu điểm rồi.

Hắn đã lâu rồi chưa giàu có như vậy.

Tuy rằng Diệp Lăng Ba không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong giọng nói gấp gáp của hắn cũng biết tình thế nghiêm trọng, không dài dòng vô ích, bỏ chạy theo hắn.



Bọn họ đặc biệt lựa chọn chỗ hẻo lánh không người để đi, nói đúng hơn là bay trên bầu trời trời, cố gắng khiêm nhường.

Thời gian một ngày một đêm, bọn họ đã chạy hơn một ngàn cây số.

Cuối cùng, bọn họ tìm chỗ nghỉ ngơi.

Cố Dương mở hệ thống ra, mở một lần mô phỏng để bói thử lành dữ.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Kim Thân nhị trọng. Ngươi vào Thủy Nguyệt động thiên, giết chết một vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ ở Bất Quy sơn.]

[Ba ngày sau, một vị cường giả Nguyên Anh kỳ lần theo dấu vết đuổi đến. Ngươi phát hiện ra trước, sử dụng “Thần Hoàng Quyết” mang theo Diệp Lăng Ba chạy trốn, nhưng nhanh chóng đã bị đuổi kịp.]

[Mười ngày sau, bốn vị cường giả Nguyên Anh kỳ bày kiếm trận, bao vây ngươi. Thời khắc mấu chốt, một đường kiếm quang bay đến từ trên trời, phá tan kiếm trận, các ngươi nhân cơ hội chạy thoát.]

[Hai ngày sau, các ngươi tìm được chưởng giáo Đạo môn, rời khỏi Thủy Nguyệt động thiên.]

[Ngươi một mình lặng lẽ rời khỏi Thần Đô, dọc đường gặp phải một vị cường giả Pháp Lực cảnh của U Minh tông, bị hai sát thi Pháp Lực cảnh vây công, cuối cùng không địch lại, bị đánh chết tại chỗ, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Lại là U Minh tông.

Cố Dương nhìn thấy cách chết lần này, có vài phần ngoài ý muốn.

Hắn nghĩ tới có khả năng sẽ là Thẩm gia, Tào gia thậm chí là Lâm gia, kết quả lần này lại là U Minh tông.

Nói thật, Cố Dương vẫn cảm thấy thực lực của thế lực được xưng là trấn áp thiên hạ mười mấy năm khiến Thần Thông cảnh không dám xuất thế này hơi nhạt nhòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận