Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 266: Vật về chủ cũ

Chương 266: Vật về chủ cũ

Tô Ngưng Yên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lắc đầu nói: “Sở dĩ ta có thể đột phá đến Pháp Lực cảnh đều bởi vì ly châu. Đây là một viên long châu đến từ ly long Thiên Nhân cảnh, bên trong ẩn chứa long nguyên khổng lồ.”

Thì ra là thế.

Cố Dương lại hỏi: “Ngươi cố ý chờ ta ở đây là vì nói chuyện này cho ta sao?”

Tô Ngưng Yên lấy ra một vật, đặt lên trên bàn đá.

Đó là một khối Cửu Châu ấn.

“Chắc ngươi cần thứ này.”

Cố Dương ngẩn ra, nhấc tay cầm lấy khối Cửu Châu ấn kia, trên đó còn vương lại nhiệt độ của nàng.

“Cảm ơn.”

Hắn quả thật cần thứ này.

Đôi mắt của Tô Ngưng Yên nhìn hắn, nói: “Ta chỉ không muốn nợ ân tình của ngươi.”

“Một khối Cửu Châu ấn đổi lấy một ngọc tỷ truyền quốc, vậy chẳng phải ta sẽ lỗ nặng sao?”

“Phần thiếu nợ ngươi, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại.”

“Ta nhớ kỹ rồi.”

Cố Dương đứng dậy rời đi.

“Bảo trọng!”

Trấn Quốc công phủ, trong Vạn Thế đường.

Keng…

Trong một đại đường thờ phụng một thanh kiếm, tử khí đang vờn quanh thân kiếm, mây mù bay lên, có thể thấy được vạn dặm giang sơn, nó chính là Trấn Quốc kiếm có số mệnh gắn liền với vận mệnh quốc gia.

Lúc này, tử khí trên thân kiếm tách ra từ giữa, xuất hiện một vết máu nhìn thấy mà ghê người, vạn dặm giang sơn trong đó đều đang vặn vẹo, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

Thân kiếm không ngừng chấn động, phát ra tiếng kêu thê lương.

Một lão giả mặc áo gấm dáng người cường tráng đang ngồi bên cạnh dùng pháp lực của bản thân liên tục không ngừng rót vào trong Trấn Quốc kiếm, nhưng vẫn không hề có tác dụng gì.

Bên ngoài Vạn Thế đường, một bóng dáng giấu mình giữa không trung, mặc bộ đạo bào, vấn búi tóc, sau lưng đeo một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa.

Cuối cùng lão giả cũng mở miệng, giọng nói vang lên: “Văn chưởng giáo, ngươi chặn cửa bọn ta, rốt cuộc là có ý gì?”

Người ở bên ngoài đúng là chưởng giáo Đạo môn Văn Giác, nàng rút trường kiếm sau lưng ra, vung kiếm lên.

Trên mặt đất trước cửa lớn xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm.

Nàng bình tĩnh nói: “Trong vòng mười ngày, ra khỏi cánh cửa này, chết!”

Bên trong Vạn Thế đường một lúc lâu không đáp lại, chỉ có tiếng ong ong của thanh kiếm kia càng lúc càng lớn hơn.

Bên ngoài Thần Đô thành, một chiếc xe ngựa đang chạy nhanh trên đường.

Bên trong thùng xe, Cố Dương đang nghiên cứu Cửu Châu ấn mới vừa tới tay, đây là khối thứ năm hắn lấy được.

Nếu không đoán sai, đây chắc là khối thuộc về Vũ gia, vốn là ấn tỷ thuộc về Lương vương.

Hắn lấy một cái túi từ trong ngực ra, đặt nó cạnh bốn khối khác, cất kỹ trong người.

Sau đó hắn mở hệ thống ra, xem lại nội dung mô phỏng lần trước.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Kim Thân tam trọng.]

[Ngươi và Văn Giác lẻn vào trong cung, giết chết phân thân của Thiên Cực đạo nhân, hoàng đế bỏ mình.]

[Sau đó, ngươi mang theo Hi Hoàng rời khỏi Thần Đô, đi tới Thiên Trụ sơn, tụ họp với đám người Tô Thanh Chỉ, khổ tu ở trong bí cảnh.]

[Mười năm sau, bí cảnh đột nhiên sụp đổ, các ngươi rời khỏi bí cảnh, trong hư không xuất hiện một cái đầu khổng lồ nuốt trọn tất cả các ngươi vào trong miệng, ngươi chết, hưởng thọ ba mươi hai tuổi.]

Nhìn cách chết như thế này thì chắc chắn là do bị vị kia của Xích Minh thiên nhắm vào rồi.

Cố Dương không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ thấy hơi kỳ lạ, làm sao nó lại tìm được mình nhỉ?

Hắn mới vừa trở lại chủ vị diện đã bị nó phát hiện ra được.

Chẳng lẽ nó để lại thứ gì giống như ấn ký trên người mình sao?

Lúc này, trong hệ thống còn có mười sáu điểm năng lượng, có thể tiến hành mô phỏng bốn lần.

Một bên là sau này bị vị kia của Xích Minh thiên truy sát.

Một bên là Trấn Quốc công bất cứ lúc nào cũng có thể truy sát.

Tiếp theo nên tính toán như thế nào đây?

Đột nhiên xe ngựa dừng lại.

Giọng người đánh xe truyền đến: “Công tử, phía trước có người chặn xe.”

Người này vốn là một đệ tử của Thiên Tâm võ quán, có tu vi tứ phẩm, vốn là một gã đánh xe, xung phong nhận việc đánh xe cho Cố Dương.

Cố Dương thoáng nghĩ đã đoán được người đến là ai: “Mời hắn lên đi.”

Cửa xe mở ra, một lão giả đi lên xe ngựa, hai tay còn xách theo một bầu rượu, mặt mày hồng hào: “Tiểu tử giỏi đấy, xem như ngươi đã xả uất ức giúp lão phu, nào, hôm nay chúng ta không say không dừng.”

Người tới chính là Vũ Nhị.

Năm đó Vũ gia bị diệt môn chính là do vị hoàng đế này ra lệnh, có thể nói thù sâu như biển.

Hiện giờ Cố Dương giết hoàng đế, đương nhiên Vũ Nhị cao hứng rồi.

Cố Dương cảm thấy kỳ lạ, bởi lẽ tin tức của hắn không khỏi quá nhanh nhạy: “Sao ngươi biết được vậy?”

Vũ Nhị cười ha hả: “Ha ha, nói là ốm chết, ba vị hoàng tử và năm vị đại thần vì đau lòng quá mức mà chết. Tính dọa ai chứ? Ta đã đoán được nhất định là do tiểu tử ngươi làm.”

Hóa ra là đoán.

Cố Dương nhận lấy bình rồi rót rượu, cụng một chén với hắn, uống một ngụm.

Hai người uống rượu một lúc, hắn nói: “Hiện giờ ta đã đắc tội với không ít người, một vị nào đó của Xích Minh thiên, Trấn Quốc công, còn có Thẩm gia, muốn tìm một chỗ trốn một thời gian, tốt nhất là một thế giới động thiên nào đó.”

“Thế giới động thiên?”

Vẻ mặt Vũ Nhị trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, nói: “Ngươi có biết một thế giới động thiên xa lạ nguy hiểm đến cỡ nào không?”

“Thiên đạo của vùng trời này đã chết rồi, cũng đã không cách nào sinh ra được cường giả Thiên Nhân cảnh được nữa.”

“Nhưng thế giới động thiên lại khác, đó là một thế giới hoàn chỉnh, đã sinh ra thiên đạo, nếu có truyền thừa hoàn chỉnh thì số lượng Thiên Nhân cảnh ở đó còn nhiều hơn ở Đại Chu.”

“Từ Hạ triều đến nay, những Bất Lậu cảnh đỉnh phong vì đột phá tới Thiên Nhân cảnh mà lẻn vào thế giới động thiên nào đó, nhưng cuối cùng chết ở nơi đó cũng không phải chỉ có một hai, chứ đừng nói đến ngươi.”

Từ lời nói này của hắn, Cố Dương đã biết được một tin tình báo quan trọng.

Sau Hạ triều, thế giới này đã không thể sinh ra cường giả Thiên Nhân cảnh nữa.

Nói cách khác, Thiên Nhân đột phá trong thời gian này đều sỡ hữu cho mình một thế giới động thiên.

Sau Hạ triều, một ngàn năm rồi, chỉ xuất hiện ba vị Thiên Nhân.

Lâm gia có một vị, vị kia ở Văn viện, ngoài ra còn có Lạc vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận