Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 268: Cần hỗ trợ không

Chương 268: Cần hỗ trợ không

Cách đó không xa, trên đường lớn, con ngựa của một chiếc xe ngựa đột nhiên chồm lên, giống như bị sợ hãi.

Người đánh xe vận chân khí, chặn con ngựa lại, không để thùng xe ngựa bị đổ.

Ngay sau đó, bên trong thùng xe có một bóng dáng phi lên trời, bay ra ngoài.

“Cố Dương!”

Vũ Nhị thấy hắn không hề trốn, ngược lại chủ động đánh về phía người của U Minh tông, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Hắn sốt ruột đến mức dậm chân, giận dữ mắng mỏ Hi Hoàng ở bên cạnh: “Sao ngươi không ngăn cản hắn chút nào vậy?”

Hi Hoàng nghiêm túc nói: “Phụ thân làm việc tự có đạo lý của hắn.”

“Ngươi…”

Vũ Nhị sắp giận đến phát điên rồi, một tên điên, một tên ngốc.

Kẻ kia là Pháp Lực cảnh đó!

Trong U Minh tông chỉ có ba đệ tử Pháp Lực cảnh, nhờ trận chiến của mười tám năm trước ban tặng, mỗi người đều có ít nhất một sát thi Pháp Lực cảnh.

Tuy rằng Pháp Lực cảnh kia chỉ là nhất trọng thôi, nhưng bên cạnh có thêm hai sát thi nữa, Pháp Lực cảnh nhất trọng bình thường đã không phải là đối thủ rồi.

Cho dù Cố Dương và người đang bị Pháp Lực cảnh truy sát kia liên thủ cũng không hề có bao nhiêu phần thắng cả.

Hắn nổi giận đùng đùng, nói: “Ngươi còn không mau đi hỗ trợ, vậy cứ đợi nhặt xác cho hắn đi.”

Nói xong, hắn lập tức xuống xe ngựa.

Hi Hoàng không hề nhìn thấu nội tình của lão giả này, vừa bị hắn nói, trong lòng không khỏi thêm vài phần bất an, bay lên không trung, đuổi về phía Cố Dương.

Nàng nghĩ thầm: “Ta đi trợ trận cho phụ thân.”



“Có cần hỗ trợ không?”

Ngay khi La Ngọc Long suy nghĩ kế sách thoát thân, đột nhiên có một giọng nói truyền đến.

Hắn thầm vui mừng, quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy lại nhất thời giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống.

Người đến chỉ có tu vi Kim Thân tam trọng, thực lực như vậy chưa chắc đã cầm chân được đối phương.

“Cần!”

La Ngọc Long bật thốt lên.

Cho dù cầm chân được một lúc cũng tốt rồi, có thể tranh thủ cho hắn cơ hội bỏ chạy thoát thân.

Nhìn tốc độ phi hành của người này, thực lực không tầm thường.

Nhưng lại nghe người nọ nói: “Thế ngươi có thần binh không?”

La Ngọc Long đầu tiên ngẩn ra, sau đó giận tím mặt.

Một Kim Thân cảnh nho nhỏ lại dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn mưu toan thần binh của hắn, thật sự không biết sống chết.

“Ha ha, có can đảm đấy.”

Vị cường giả U Minh tông ở phía sau kia phát ra một tiếng cười to, khống chế một sát thi phía sau bay về phía tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia.

Đinh Phi, một trong ba đệ tử Pháp Lực cảnh của U Minh tông, trong môn có địa vị gần tương đương với hai vị tông chủ.

Hắc vốn cùng với hai vị sư huynh khác hỗ trợ hai vị sư tôn cùng tế luyện hai thi thể Thiên Nhân kia.

Mãi cho đến hơn một tháng trước, sư tôn phái hắn đến Thần Đô giết một võ giả Kim Thân cảnh tên là Cố Dương.

Đương nhiên hắn không dám tiến đến Thần Đô, đừng nói vị Thiên Nhân kia, chỉ cần Trấn Quốc công ra tay đã có thể giết chết hắn rồi.

Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn chờ đợi ở gần Thần Đô.

Đinh Phi vốn không hiểu được vì sao sư tôn lại muốn phái hắn đến giết một tiểu tử Kim Thân cảnh.

Mãi cho đến sau khi hắn nghe nói đến sự tích của thanh niên tên Cố Dương kia thì mới biết được đúng là sư tôn nhìn xa trông rộng.

Tiểu tử này thật sự là kỳ tài tuyệt thế ngàn năm mới có, rất yêu nghiệt.

Hơn hai tháng ngắn ngủi đã từ nhất phẩm đột phá thẳng đến Kim Thân tam trọng.

Đột phá cảnh giới quả thật đơn giản giống như hắn ăn cơm uống nước vậy.

Phải biết rằng, bản thân Đinh Phi được sư tôn chỉ dạy, lại được tẩm bổ bởi sát khí vô cùng vô tận ở trong Hắc Hồn cốc, nhưng dù như vậy vẫn phải hao tốn hơn mười năm mới đạt được đến cảnh giới như hiện giờ.

Tốc độ này đã không hề kém Tần Vũ - người từng được khen là kỳ tài đệ nhất thiên cổ.

Nhưng khi so sánh với Cố Dương thì lại thua kém rất xa.

Cộng thêm việc người này tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên”, công pháp thuần dương.

Nếu để mặc cho người này phát triển, nhất định sẽ thành kẻ địch mạnh của U Minh tông.

Đương nhiên, tuy rằng mục tiêu hàng đầu của Đinh Phi là Cố Dương kia, nhưng điều đó không hề cản trở hắn kiếm chút của riêng.

Có thể gặp được một võ giả Pháp Lực nhất trọng lạc bầy, quả thật giống như bánh nướng từ trên trời rơi xuống.

Hắn không chút do dự ra tay.

Ai thèm quan tâm người kia xuất thân từ chín gia tộc lớn trong thiên hạ, sáu môn phái lớn gì đó, hắn cứ việc giết bất chấp.

Chỉ có một ngoại lệ, đó là đệ tử của Văn viện.

Ngoại trừ đệ tử của Văn viện ra thì U Minh tông không thèm sợ ai cả.

Nhưng mà hắn không ngờ rằng La Ngọc Long lại có thể phá tan vòng vây của hắn, chạy thoát ra ngoài.

Hắn liên tục đuổi theo, khi thấy Thần Đô đã ở ngay trước mắt, trong lòng hơi sốt ruột.

Nếu như để La Ngọc Long trốn vào trong Thần Đô, vậy thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắn không muốn miếng thịt béo đã đến miệng rồi còn bay đi mất như vậy, cho nên không tiếc hao phí căn nguyên để tăng tốc độ lên, muốn đuổi theo kịp đánh chết trước khi đối phương vào đến Thần Đô.

Đúng lúc này lại xuất hiện một tên Kim Thân cảnh tam trọng, giống như định ra tay hỗ trợ.

Đinh Phi bị chọc cười, tiểu tử không biết trời cao đất rộng này từ đâu chui ra vậy?

Nhưng mà xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn phái một sát thi qua giết tiểu tử kia trước.

“Hả?”

Ai biết sát thi lại vồ hụt.

Ánh mắt hắn nhìn tiểu tử kia đã thêm vài phần coi trọng.

Khi còn sống, sát thi có được tu vi Pháp Lực cảnh, sau khi chết, ý chí võ đạo tiêu tan, nhưng trải qua khí huyết sát luyện chế thì thân thể trở nên càng thêm mạnh mẽ đến mức độ thần binh cũng khó có thể thương tổn.

Tốc độ, sức mạnh cũng đều vượt trên lúc còn sống.

Hơn nữa pháp lực đều chuyển hóa thành khí huyết sát, có thể xâm nhiễm pháp lực của võ giả.

Thực lực tổng hợp lại chỉ hơi kém hơn khi còn sống một chút mà thôi.

Nhưng mà với thực lực của nó, đối phó với một Kim Thân cảnh vốn nên là một chuyện dễ như trở bàn tay mới đúng.

Người này dám đến chõ mõm vào, thật đúng là khá can đảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận