Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 277: Hắn không thể chết (2)

Chương 277: Hắn không thể chết (2)

Hắn đã không có cảm giác như này trong rất nhiều năm rồi.

Còn sống là một điều tuyệt vời biết nhường nào.

Hắn không cho phép chủ sở hữu của giọng nói này bị thương tổn.

Dù là ai cũng không được.

Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm vang lên: “Giao hết đồ đạc trên người các ngươi ra đây.”

“Đan dược, pháp bảo, bí tịch công pháp, tất cả giao hết ra.” Đây là giọng của một người khác.

“Ngoài ra nữ nhân bên cạnh ngươi cũng để lại.” Người thứ ba có giọng điệu tham lam.

Hàn chấp sự biết ba người này, đều là tu sĩ Kim Đan cảnh nổi tiếng trong Mộc Hoang thành, hơn nữa đều là kiểu mức độ ô nhiễm tương đối nghiêm trọng.

Tu sĩ Kim Đan đang ở trong Mộc Hoang thành, ngoại trừ hai người đang bế quan thì tất cả đều tới.

“Hàn Phong, ngươi cũng muốn đến chia một chén canh sao?”

Lúc này, trong ba tu sĩ Kim Đan, Tiết Dũng có tu vi cao nhất là người đầu tiên phát hiện hắn đến, trong giọng nói tỏ vẻ khá kiêng dè.

Hàn chấp sự lạnh lùng nói: “Rời khỏi đây, bằng không, chết. “

Những lời này khiến cho ba tu sĩ Kim Đan đều bùng nổ.

“Hàn Phong, đừng tưởng rằng ngươi là Kim Đan thượng cảnh thì bọn ta sợ ngươi.”

“Ngươi muốn ăn một mình, không sợ no chết sao?”

“Dám cướp nữ nhân với lão tử, giết hắn.”

...

Cố Dương nhìn ba tu sĩ Kim Đan cảnh nóng nảy, càng cảm thấy thế giới này thật đáng sợ.

Ba người này gần như không thể khống chế được cảm xúc, trong ánh mắt tràn ngập các loại dục vọng tham lam.

Theo luật của thế giới này, tâm hồn bị ô nhiễm.

Đây cũng là điểm kinh khủng nhất của quỷ vật.

Độc tố trong nguyên khí trời đất chỉ làm ô nhiễm thân thể và chân nguyên.

Nhưng quỷ vật lại có thể làm ô nhiễm tâm trí và nguyên thần của tu sĩ.

Có chút giống với một kiểu tà thần Cthulhu hư cấu trên trái đất.

May mắn thay, quỷ vật của thế giới này không mạnh đến trình độ không thể chiến thắng, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì vẫn có thể tiêu diệt chúng.

Cố Dương đã tiêu diệt được một con.

Lúc này, Hàn chấp sự kia bất đồng ý kiến, bắt đầu động thủ.

Chỉ thấy hắn ném một cái hồ lô màu xám tro, một đường kiếm quang bắn ra từ miệng hồ lô, sau đó không ngừng đảo quanh cơ thể của một người trong đó, liên tục chém qua chém lại.

Người kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương: “Trảm Tiên Hồ Lô? Hàn Phong, ngươi không muốn sống nữa sao?”

“Chân nguyên của hắn cùng lắm có thể phát ra một đường kiếm khí, nhanh, giết hắn!”

“Dám cướp nữ nhân với ta, giết!”

Hai người khác ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, dồn dập ra tay, tấn công về hướng Hàn Phong.

...

“Pháp bảo?”

Cố Dương bị uy lực của quả hồ lô kia làm hoảng sợ, ngay sau đó bèn hét lớn một tiếng: “Không được cướp của ta!”

Nói xong, Phượng Vũ đao đã ra khỏi vỏ.

“Thần Tiêu Lục Diệt thức thứ hai, Lôi Đình Tru Diệt!”

Ầm ầm!

Trên bầu trời giáng xuống ba vệt sấm sét.

...

“Cái gì?”

Trịnh Minh Hâm cảm nhận được một luồng khí tức khiến người ta khiếp sợ, bỗng nhiên nhìn về phía tiểu tử Trúc Cơ kỳ kia.

Ngay sau đó, một đường sấm sét giáng xuống bao phủ lấy hắn.

Dưới sức mạnh uy phong đó, hắn trong lập tức bị đánh tan thành tro bụi.

...

“Lôi... lôi pháp?”

Ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ ẩn nấp cách đó không xa chỉ cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu tử Trúc Cơ kỳ kia dẫn xuống ba vệt sấm sét bổ chết ba cường giả Kim Đan kỳ trong nháy mắt.

Bọn họ chỉ cảm thấy như rơi vào trong mơ, thậm chí còn cho rằng mình bị ô nhiễm quá nghiêm trọng nên xuất hiện ảo giác.

Ba vị cường giả Kim Đan kia ở Mộc Hoang thành có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy.

Không ngờ lại bị một tiểu tử Trúc Cơ kỳ tiêu diệt.

“Trốn mau!”

Đột nhiên, một người trong số họ quay đầu bỏ chạy.

Hai người còn lại lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy trốn, chỉ hận phụ mẫu sinh thiếu hai chân.

Kẻ đáng sợ như vậy là thứ bọn họ có thể đánh chủ ý sao?

...

Hiện trường chỉ còn lại một mình Hàn Phong, trong tay nâng hồ lô kia, ánh mắt hơi dại ra.

Cảnh tượng kinh khủng này suýt nữa khiến hắn mất kiểm soát tại chỗ.

Trúc Cơ chém Kim Đan, một chiêu hạ gục.

Người không biết, chỉ sợ sẽ cho rằng người ra tay vừa rồi chính là cường giả Nguyên Anh kỳ.

“Ngươi...”

Hắn gian nan nuốt nước miếng một cái, ánh mắt dừng lại trên thanh đao trong tay Cố Dương: “Pháp bảo!”

Cố Dương thu Phượng Vũ Đao lại, nói: “Của ngươi cũng không kém.”

Nguyên nhân hắn không ra tay với Hàn Phong rất đơn giản, là vì trên người đối phương không có sát ý.

Tuy có chút khó tin, nhưng thoạt nhìn dường như người này là đặc biệt đến giúp mình.

Hắn có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao phải giúp ta?”

Hàn Phong thu lại hồ lô, trên mặt cứng ngắc, không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì: “Ngươi không đáng chết.”

Lời này tuy rằng nghe có hơi không được đương nhiên, nhưng hắn hẳn là đang tỏ vẻ thiện ý nhỉ?

Cố Dương suy nghĩ một chút, giải thích: “Ta không có bất kỳ đan dược nào, cũng không có pháp bảo dư thừa nào.”

“Ta biết.”

Hàn Phong đờ đẫn nói: “Sáu trăm năm trước, ta từng tới Đại Chu cùng với sư tôn, không đúng, lúc ấy hẳn phải là gọi là Đại Tần. Ta biết đó là nơi như thế nào.”

Cố Dương lắp bắp kinh hãi: “Cái gì? Ngươi đã từng đến Đại Chu?”

“Sư môn của ta có một truyền tống trận Thượng Cổ. Lúc ta và sư tôn nghiên cứu, trong lúc vô tình mở nó ra, được truyền tống đưa đến Đại Tần, ở đó du ngoạn mười năm mới quay trở lại đây.”

Hàn Phong nhắc tới một chuyện cũ chưa từng nói qua với ai.

“Sau đó thì sao?”

“Lúc mặt trời rơi xuống, sư tổ bị ô nhiễm trước, gần như giết sạch hết tất cả tông môn, truyền tống trận Thượng Cổ bị hủy trong lúc chiến đấu.”

Thì ra là như vậy, cũng đúng, nếu truyền tống trận kia còn ở đây thì hắn hoàn toàn có thể chạy trốn đến Đại Chu, không cần phải ở lại thế giới nguy hiểm này.

Cố Dương đang nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Không phải ngươi là Kim Đan cảnh sao? Vì sao lại có thể sống tới sáu trăm năm?”

Kim Đan cảnh tương đương với Pháp Lực cảnh, theo thông thường thì chỉ có ba trăm năm tuổi thọ.

Hàn Phong nói: “Kim Đan cảnh vốn đã có tuổi thọ ngàn năm, chỉ là sau khi mặt trời rơi xuống, không một ai có thể sống đến khi tuổi thọ tự nhiên chấm dứt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận