Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 289: Quảng Hàn tiên cung (2)

Chương 289: Quảng Hàn tiên cung (2)

Mí mắt của Thẩm lão lại bắt đầu rũ xuống, hàm hồ nói: “Xem ra thứ này vô cùng quan trọng đối với hắn.”

“Sẽ là thứ gì đây?”

Điền Triết Vũ vô cùng tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến cho người cẩn thận như Lục Vân Sơn dám mạo hiểm nguy cơ thần binh tuyệt thế bị cướp cũng muốn tự mình đuổi theo đây?



“Nguyệt Nhi?”

Sở Mi đang phải thừa nhận áp lực cực lớn, pháp lực của Lục Vân Sơn đã phong tỏa toàn bộ viện.

Mà nàng lại bị một đường kiếm ý khóa chặt, khiến cho nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

Đó là uy hiếp trí mạng.

Đây là sức uy hiếp của thần binh tuyệt thế, cho dù kim thân của ngươi mạnh mẽ đến cỡ nào, pháp lực có hùng hậu hơn đi chăng nữa, nhưng ở dưới thanh thần binh tuyệt thế cũng đều lộ rõ vẻ yếu ớt

Cùng là Pháp Lực cảnh, luận về tu vi, tất nhiên phải kể đến mấy vị cường giả trên Tông Sư bảng kia.

Nhưng mà cường giả được công nhận có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất vẫn là mười vị Kiếm Thánh!

Trong mười vị Kiếm Thánh có đến chín vị không lên được Tông Sư bảng, nhưng điều này không hề tổn hại đến uy danh vô địch của họ, bởi vì trong tay bọn họ có một thanh thần binh tuyệt thế.

Tất nhiên Lục Vân Sơn trước mặt còn kém xa Kiếm Thánh, nhưng không phải là người mà nàng có thể ứng phó được.

Sở Mi không nói lời dư thừa, nói một tiếng “Nguyệt Nhi” đã hỏi xong những điều cần hỏi rồi.

Sở Tích Nguyệt truyền âm, nói: “Đan dược kéo dài ba trăm năm tuổi thọ!”

Sở Mi giật nảy mình, tất nhiên nàng biết đan dược có thể kéo dài tuổi thọ quý giá đến cỡ nào.

Đan dược này đã sớm thất truyền, không có ai có thể luyện chế được, chỉ có trong một vài di tích Thượng Cổ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai viên.

Mỗi một lần xuất hiện đều sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu.

Nó còn từng còn gây nên trận đại chiến giữa cường giả Bất Lậu cảnh.

Sở Mi nghĩ đến lão tổ, chiến ý trong mắt lập tức được dấy lên, tay nắm lấy một thanh đoản kiếm.

Nàng không cần nhiều lời, Sở Tích Nguyệt và Sở Ngân Tinh đã biết nên làm như thế nào.



Dưới khí cơ cảm ứng, Lục Vân Sơn đã biết được sự lựa chọn của Sở Mi, một chút mong chờ may mắn cuối cùng trong lòng hắn đã đánh mất.

Dưới sát ý sôi trào trong lòng, hắn lạnh giọng nói: “Một khi đã vậy, ngươi chết đi.”

Thần binh trong tay hắn sáng rực lên, giống như đâm phá vòm trời, trên không trung xuất hiện bóng dáng của một tòa tiên cung.

Trong tiên cung giống như xuất hiện một bóng người chém ra một kiếm, một đường kiếm ý thánh khiết lại lạnh lẽo giống như ánh trăng lao từ tiên cung.



Người dân khắp Sơn Đài thành đều nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, vô số người còn tưởng rằng là thần tiên hiển linh, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Lúc này, trong tửu lâu, Thẩm lão giống như định ngủ đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt đục ngầu già nua bắn ra tia sáng: “Quảng Hàn tiên cung? Hóa ra truyền thừa mà hắn lấy được là của môn phái này…”

Điền Triết Vũ ở bên cạnh nhìn mà váng đầu hoa mắt, nghe vậy giật mình nói: “Quảng Hàn tiên cung trong tam đại tiên cung Thượng Cổ?”

Thẩm lão nói: “Điển tịch Thượng Cổ đã từng ghi lại, thứ mà Quảng Hàn tiên cung am hiểu nhất là luyện chế thuốc bất tử. Xem ra, rất có thể Lục Vân Sơn muốn tranh đoạt đan dược kéo dài tuổi thọ.”

Đan dược kéo dài tuổi thọ?

Trái tim Điền Triết Vũ đập loạn lên, không khỏi nghĩ đến lão sư, hô hấp trở nên dồn dập: “Thẩm lão…”

Thẩm lão nhìn hắn, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu lòng người, lắc đầu nói: “Ta còn muốn sống lâu thêm vài năm, ta không trêu chọc được người nào trong mấy người này cả.”

Điền Triết Vũ cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết bằng vào thực lực của mình vốn không có khả năng cướp được đan dược.

Đan dược quý hiếm có thể gặp mà không thể cầu này, gặp được nhưng lại không cách nào có được, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn này thật sự rất khó chịu.

Không đúng, Thẩm lão mới vừa nói là mấy người này, chẳng lẽ…

Vào đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Thế giới trước mắt đột nhiên tối sầm, Điền Triết Vũ không nhìn thấy cái gì cả, ngay cả ngũ cảm cũng bị cướp đoạt, biến thành người mù kẻ điếc.

Hắn thầm chấn động

Đó là “Thái U Phệ Nguyệt Công”.

Thẩm gia!



Bên kia, trong nhà trọ.

Hi Hoàng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngũ cảm bị tước đoạt, giật nảy cả mình. Sau đó, nàng cảm thấy bàn tay của mình được một bàn tay to ấm áp cầm lấy.

Nàng thả lỏng tâm trạng, có phụ thân ở bên cạnh, nguy hiểm gì cũng đều không đáng sợ.

Cố Dương thầm nghĩ: “Hóa ra là Thẩm gia?”

Mới vừa rồi hắn đã phát hiện được có một vị cường giả Pháp Lực cảnh đang ẩn nấp gần đây, tuy rằng khí tức cực kỳ mịt mờ, nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra.

Nhưng mà hắn không tìm được vị trí cụ thể của đối phương, cũng không biết lai lịch của đối phương.

Vì cẩn thận, hắn không vội vàng ra tay, chỉ đợi đến khi người này hiện thân.

Kết quả người tới đây lại là kẻ thù cũ, ít nhất cường giả Pháp Lực cảnh kia của Thẩm gia cũng phải nhị trọng.

Hắn nghĩ thầm: “Chẳng lẽ người đó tới vì ta sao?”

Thông qua một thị giác khác, hắn đã nhìn thấy rõ một bóng đen đang đánh về phía Lục Vân Sơn ở trên bầu trời.

Ngay sau đó, thanh thần binh tuyệt thế kia đã đã phóng ra một ánh xanh rực rỡ, xua tan hắc ám.

“Phập” một tiếng, chỉ thấy một bàn tay khô gầy đâm xuyên qua ngực Lục Vân Sơn.

“Khà khà… thanh thần binh này thuộc về ta!”

“Thẩm Quang!”

Lục Vân Sơn phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, âm thanh thù hận căm ghét oán giận tới cực điểm.

Hắn không ngờ rằng bản thân lại bị người khác đánh lén, không những bị trọng thương, ngay cả thanh thần binh tuyệt thế mới vừa đến tay cũng bị cướp đi.

Hắn nhận ra người đánh lén là Thẩm Quang, xuất thân Thẩm gia, là người cùng thời đại với hắn.

Năm đó hắn là đệ nhất Thiên Kiêu bảng thì Thẩm Quang hạng hai.

Sau này hắn thành đệ nhất Nhất Phẩm bảng, Thẩm Quang vẫn là hạng hai.

Mặc dù hai người chưa từng giao thủ, nhưng đã từng gặp nhau một lần.

Kết quả là Thẩm Quang bị hắn chèn ép luôn thấp hơn hắn một bậc này, vào thời điểm mấu chốt lại cho hắn một đòn trí mạng, khiến cho hắn thất bại thảm hại.

Trong lòng hắn căm hận.

Nếu đánh một trận công bằng, Thẩm Quang chưa chắc đã là đối thủ của hắn.



Thẩm Quang cầm được thanh kiếm này vào tay, thân kiếm vẫn còn rung động ong ong, giống như muốn trốn thoát khỏi tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận