Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 291: Ngươi có ngốc không hả?

Chương 291: Ngươi có ngốc không hả?

Nửa năm qua, cho dù bà ta và Sở Tích Nguyệt đi đến đâu thì cũng có thể nghe thấy sự tích về hắn, từ nhất phẩm chém Kim Thân rồi đột phá đến Kim Thân, lại tiếp đến Kim Thân nhất trọng, nhị trọng, tam trọng…

Tốc độ tu luyện kia nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Có một dạo, bà ta cực kỳ hoài nghi đây là suy đoán phóng đại lên, nghe nhầm đồn bậy mà thôi, mãi cho đến khi có được bằng chứng tình báo của gia tộc thì mới không thể không tin.

Lúc này tận mắt nhìn thấy hắn ép lui cường giả Pháp Lực cảnh Thẩm Quang này, nàng mới chân chính ý thức được nam nhân này đã đạt đến độ cao như thế nào.

Đột nhiên, bà ta nhớ ra một chuyện, lập tức biến sắc.

Cố Dương mới chỉ là Kim Thân tam trọng, đâu phải là đối thủ của Thẩm Quang?

Sở Tích Nguyệt ở bên cạnh cũng phản ứng lại kịp, gấp giọng nói: “Chạy mau đi, đó là Pháp Lực cảnh, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu…”

Cố Dương ở trong không trung nhìn nàng mỉm cười, Phượng Vũ đao trong tay sáng lên.

Một luồng khí thế còn mênh mông hơn Lục Vân Sơn mới vừa rồi bùng nổ từ trên người hắn.

Sau đó, Phượng Vũ đao chém ra một đao về hướng khác.

Thiên Vấn Cửu Đao, chiêu thức thứ ba, Thế Thôn Hoàn Vũ!

“A…”

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang lên, một bóng dáng lảo đảo đi ra từ trong bóng tối. Đó chính là Thẩm Quang, chỉ thấy thân thể của hắn bị chém thành hai đoạn.

Ánh mắt của Sở Tích Nguyệt và Sở Ngân Tinh đều dại ra.

Thẩm Quang với tu vi Pháp Lực cảnh lại bị Cố Dương dùng một đao chém chém thành hai đoạn ư?



“Cái gì?”

Bên kia, phòng bao trong tửu lâu, Điền Triết Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi.

Lúc nam nhân kia xuất hiện thì hắn không hề hay biết thân phận của người này, mãi cho đến khi Sở Ngân Tinh thốt lên hai chữ Cố Dương thì hắn mới biết được, người này chính là kỳ tài tuyệt thế có thanh danh lớn nhất hiện giờ.

Ngay cả là khi ở thảo nguyên, hắn cũng có thể nghe được tin đồn về Cố Dương.

Cộng thêm việc và Hồng Lâu thường xuyên thư từ qua lại, cho nên vô cùng hiểu biết sự tích về người này.

Nhưng mà rõ ràng thực lực của Cố Dương hiện tại là Pháp Lực cảnh hàng thật giá thật.

“Hắn đột phá đến Pháp Lực cảnh từ khi nào vậy?”

“Cố Dương!”

Thẩm Quang bị chém làm đôi nhưng vẫn chưa chết, thậm chí vết thương còn không chảy máu.

Hắn vẫn nắm chặt thần binh trong tay, miệng há ra, cực kỳ tức giận nói: “Đáng chết, ngươi dám khiến ta bị thương!”

“Nếu không phải có Cao Minh Trạch góp lời, ta đã giết ngươi từ lâu rồi…”

Cố Dương thấy hắn bị thương nặng như vậy mà không sao cả, xem ra sức sống của hắn còn hơn cả con gián.

Điều này cũng xác minh cho phỏng đoán của hắn, đó là trong công pháp của Thẩm gia có vấn đề, khi đến Pháp Lực cảnh sẽ trở thành một kẻ phi nhân loại.

Cao Minh Trạch?

Ngày đó, kẻ được trưởng công chúa phái tới nói chuyện với Thẩm gia chính là người này.

Nếu là họ Cao, vậy nhất định là người của Cao gia.

Trưởng công chúa thực sự có mối quan hệ với Cao gia.

Cố Dương dùng ánh mắt khóa chặt lấy hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi không nên động vào nàng.”

Thẩm Quang nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên, tức giận nói: “Chỉ vì một nữ nhân sắp gả đi mà ngươi không tiếc trở thành kẻ thù của Thẩm gia ta ư?

Giết người, dù sao cũng cần một lý do.

Cố Dương thầm nhủ, sau đó nâng Phượng Vũ Đao lên, ngọn lửa đỏ rực quanh quẩn thân đao.

Hắn hỏi một câu hỏi cuối cùng: “Tại sao phải giết nàng?”

Trời đất bỗng tối sầm lại.

Vừa rồi Thẩm Quang tỏ vẻ tức giận như vậy cũng chỉ là vì muốn kéo dài thời gian.

Nhát đao đó gần như lấy mạng hắn, tạo thành tổn thương rất lớn cho hắn.

Sau khi trì hoãn được một lúc, cuối cùng hắn cũng lấy lại được chút sức lực, sử dụng “Thái U Phệ Nguyệt Công”, cả người nhân cơ hội hòa vào bóng tối rồi liều mạng chạy trốn.



Những người có mặt ở đây đều nhìn thấy ngọn lửa bốc lên, xua tan bóng tối, hai phần cơ thể của Thẩm Quang nhanh chóng hóa thành tro tàn trong biển lửa.

Đây là lần đầu tiên Sở Tích Nguyệt và Sở Ngân Tinh được nhìn thấy môn đao pháp “Thần Tiêu Lục Diệt” này, uy lực hủy diệt trời đất khiến trái tim bọn họ xao động, khó có thể tự khống chế.

Cách đó không xa, Lục Vân Sơn bị thương nặng bởi đòn đánh lén của Thẩm Quang cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn thanh niên kia với thực lực như nghiền ép, dùng hai chiêu hoàn toàn giết chết Thẩm Quang.

“Thái U Phệ Nguyệt Công” của Thẩm gia cực kỳ khó đối phó, không bao giờ đối đầu trực diện với kẻ địch, có thể đánh lén được thì sẽ đánh lén, đánh không được thì bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, rất khó đuổi kịp.

Nhiều khi cho dù thực lực chiếm ưu thế, song cũng không thể làm gì được người của Thẩm gia.

Thế nhưng người trẻ tuổi lại giết chết Thẩm Quang một cách dễ dàng.

Đổi lại là bản thân hắn, liệu hắn có thể cản được hai nhát dao đó không?

Lục Vân Sơn nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy chua xót.

Lần này, cho dù không có Thẩm Quang, chỉ có nam nhân này thôi, hắn cũng đừng hòng mơ tưởng giành được Thất Mệnh Bổ Thiên đan.

Trong trận chiến tranh đoạt tuyệt đối này, ngay từ đầu, hắn đã không có khả năng chiến thắng.

Lúc này, nam tử kia nhặt thanh thần binh tuyệt thế rơi trên mặt đất kia lên, sau đó quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Cho ta một lý do không giết ngươi.”

Lục Vân Sơn nhìn về phía Cố Dương, thấy được sát ý bừng bừng nhưng đã được cố gắng kiềm chế trong mắt hắn.

Trực giác nói cho hắn biết, dường như người này đang muốn tìm một lý do chính đáng để giết mình.

Lúc này, hắn nhanh trí lấy ra thứ gì đó từ trong lòng, nói: “Đây là chìa khóa để vào Quảng Hàn cung, dùng để đổi một mạng của ta, thế nào?”

Nam nhân tên Cố Dương kia nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trên tay hắn trong vài giây.

Đó là những phút giây gian nan nhất trong cuộc đời của Lục Vân Sơn, dù là sống hay chết, tất cả đều nằm trong suy nghĩ của đối phương.

Cho dù đối phương lấy đồ của hắn, sau đó giết hắn, hắn cũng không thể làm gì được.



“Thành giao!”

Thật ra Cố Dương đang nghĩ thử xem Quảng Hàn cung ở đâu? Không phải ở trên mặt trăng đấy chứ?

Vừa rồi hắn đang tìm lý do để giết Lục Vân Sơn.

Giữa bọn họ không thù không oán, hơn nữa pháp lực của người này cũng chính đạo đàng hoàng, chỉ vì hắn ra tay với Sở Tích Nguyệt mà giết hắn, vậy thì có vẻ hơi quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận