Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 32: Thật là bệnh thần kinh

Chương 32: Thật là bệnh thần kinh

"Cạch cạch."

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Cố Dương nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cũng biết là điếm tiểu nhị, trong đầu nghĩ tới thật là khéo.

Tiểu thị nữ Tri Tinh ở phòng ngoài hỏi, "Ai?"

Bên ngoài truyền tới thanh âm điếm tiểu nhị "Khách quan, có người đưa tới một tấm bái thiếp, nói là muốn gặp mặt công tử."

Tri Tinh mở cửa, bên ngoài quả nhiên là điếm tiểu nhị, đưa tới một tấm bái thiếp.

Bái thiếp?

Nàng có chút không tìm được manh mối, sau khi nhận lấy bái thiếp, đưa tới mấy đồng tiền, coi như tiền thưởng, đem điếm tiểu nhị đuổi đi, lần nữa đóng cửa lại.

Nàng mở ra thiếp mời nhìn một cái, cả kinh nói " Lâm gia?"

Ở Giang Châu, người nào không biết Lâm gia?

Tri Tinh thân là thiếp thân nha hoàn của Tô Thanh Chỉ, cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể nhận ra cái ký hiệu Lâm gia bên trên bái thiếp.

Loại ký hiệu này, không người nào dám tùy tiện giả mạo.

Nhưng mà, người của Lâm gia, làm sao sẽ đưa bái thiếp cho Cố đại ca?

Tô Thanh Chỉ nghe được lời của nàng, cũng là cả kinh, ánh mắt đảo qua ở bên trên bái thiếp, quả nhiên nhìn thấy một cái con dấu của Lâm gia phía trên.

Nàng nhớ tới mới vừa rồi Cố Dương hỏi nàng chuyện liên quan tới Lâm gia, chẳng lẽ, đã sớm ngờ tới người của Lâm gia sẽ đến gặp hắn?

Hai nữ nhân không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Dương.

Cho tới nay, Cố Dương ở trong lòng các nàng liền dị thường thần bí, bây giờ, lại có người của Lâm gia chủ động đưa tới bái thiếp.

Đây chính là Lâm gia a.

"Cầm lại đây đi."

Cố Dương từ trong tay Tri Tinh lấy ra tấm bái thiếp kia, mở ra xem, quả nhiên là Lâm Tử Thụy đưa tới, nói muốn gặp mặt hắn.

Người này biểu hiện coi như là tương đối hạ mình cầu hiền, lấy thân phận của hắn, có thể đưa tới một tấm bái thiếp, cũng tỏ rõ hắn đối với mình coi trọng.

Cố Dương sau khi cự tuyệt hắn, hắn thậm chí còn đặc biệt phái người tới giết Cố Dương, càng nói rõ độ coi trọng của hắn.

Không để hắn sử dụng, liền muốn giết chết.

Cố Dương một mực cảm thấy rất kỳ quái, tại sao hắn sẽ coi chính mình là một cái uy hiếp?

Hắn là con trai chi trưởng cao quý của Lâm gia, mí mắt không đến nổi nông cạn như thế chứ ?

"Các ngươi ở lại chỗ này, ta đi một lát sẽ trở lại."

Cố Dương thu hồi bái thiếp, sau khi dặn dò một câu, liền ra cửa.

...

Lâm Tử Thụy năm nay mười sáu tuổi, lớn lên da trắng như ngọc, môi đỏ mọng, cực kỳ tuấn mỹ, mặt búng ra sữa. Cái gien này có thể nói vô cùng xuất sắc.

Hắn cũng không có tận lực khoe khoang, chỉ là đứng ở nơi đó, liền làm cho không người nào có thể xem nhẹ.

Bên cạnh hắn chỉ có một nam tử vóc người gầy gò, hẳn là hộ vệ, không nhìn ra tu vi chân thật.

Cố Dương chủ động thi lễ một cái "Tại hạ Cố Dương, gặp qua Thất công tử."

Lâm Tử Thụy ở trong dòng chính Lâm gia thế hệ này, xếp hạng thứ bảy.

"Hôm nay thấy đao pháp Cố tiên sinh, không khỏi nhìn thấy mà thèm, mạo muội tới chơi, mong rằng thứ lỗi. " Lâm Tử Thụy không chút nào kiêu căng, tuy còn trẻ tuổi, lại có một loại phong cách quý phái.

Quả thực không nhìn ra, lòng dạ của người nọ sẽ hẹp hòi như thế.

“Chỉ là đao pháp, không đáng nhắc tới. " Cố Dương dù sao phải khiêm tốn một chút.

Lâm Tử Thụy hỏi, "Cố tiên sinh quá khiêm nhường, một đao buổi chiều kia, đã sơ nhập con đường Đao Đạo, hẳn là xuất từ danh gia, không biết sư thừa của Cố tiên sinh là?"

"Là người sơn dã, không môn không phái, đao pháp đều là tự mò luyện."

Cố Dương vốn là muốn lừa bịp rằng mình có chỗ dựa, hư cấu ra một sư phự.

Sau đó suy nghĩ một chút, coi như là như vậy, cũng chưa chắc có thể để cho hắn có chỗ kiêng kỵ, ngộ nhỡ đưa tới hắn coi trọng, phái cái võ giả tứ phẩm tới giết hắn, vậy thì biến khéo thành vụng.

Trong lòng Lâm Tử Thụy thật ra thì đã có suy đoán.

Lấy kiến thức của hắn, đương nhiên sẽ không lầm tưởng Cố Dương xuất từ hai cái Cố gia vang danh thiên hạ kia, thiên hạ đại tộc, đều có truyền thừa võ đạo riêng biệt.

Cố Dương một đao kia, đã lộ ra ngọn nguồn.

Cho dù có sư thừa, cũng hơn nửa là võ giả cùng quân đội có chút liên hệ, lại thêm lấy được một môn đao pháp của Vũ gia, tu luyện công pháp cũng chỉ là 《 Xích Dương công 》 mà thôi.

Sư phó của hắn, tối đa cũng liền tứ phẩm.

Trong thiên hạ, tam phẩm trở lên, đều là từ danh môn đại phái cùng thế gia đại tộc.

Nguyên nhân rất đơn giản, hầu như công pháp có thể tu luyện tới cảnh giới tam phẩm trở lên, đều nắm ở trong tay danh môn đại phái cùng thế gia đại tộc.

《 Xích Dương công 》 là một ngoại lệ, môn công pháp này mặc dù có thể tu luyện đến tam phẩm trở lên, nhưng là cực kỳ hung hiểm, đến tam phẩm về sau, cỗ dương cang chi lực này liền sẽ bắt đầu mất khống chế.

Đến nhị phẩm, gần như là chắc chắn phải chết.

Có thể nói, tu luyện cảnh giới càng cao, bị chết càng nhanh.

Hơn nữa cách làm lường gạt tiền tài Đổng Huyền của Cố Dương lúc chiều, càng là tỏ rõ xuất thân của hắn tuyệt đối không cao đến đâu.

Sau khi Lâm Tử Thụy đối với nam tử trước mắt có phán đoán, trực tiếp phát ra lời mời " Cố tiên sinh có thiên phú Đao Đạo như thế, thật không nên cứ thế mai một, không bằng gia nhập Lâm gia ta, cùng ta cùng tham khảo Đao Đạo."

Cố Dương nghe ra, trong giọng nói của hắn rất thành khẩn, nhưng trong đó có mấy phần là diễn, thì không rõ lắm.

"Đa tạ ý tốt của Thất công tử. Chẳng qua là, tại hạ độc lai độc vãng đã quen, quả thật không chịu nổi trói buộc."

Lâm Tử Thụy thở dài nói " Vậy thì thật là đáng tiếc."

...

Sau khi ra khỏi khách sạn, vẻ mặt Lâm Tử Thụy trở nên âm trầm, nói một cách lạnh lùng " Một tên võ giả lục phẩm, lại dám cự tuyệt ta, a Ngũ!"

"Vâng!"

Cái tên nam tử gầy gò lạnh lùng như băng phía sau hắn đáp một tiếng "Thuộc hạ lập tức an bài."

Lâm Tử Thụy cười lạnh một tiếng "Kỳ tài luyện đao? Hừ."

Rất nhanh, thân ảnh của hai người, liền biến mất ở trong màn đêm

....

"Hắn quả nhiên động sát tâm. "

Cố Dương đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lâm Tử Thụy rời đi, thầm nghĩ nói.

Mặc dù Lâm Tử Thụy ẩn giấu rất tốt, làm sao lừa gạt được hắn?

Đến bây giờ, hắn đã tích lũy kinh nghiệm võ đạo mười mấy năm, trong này, không chỉ có riêng là trình độ đao pháp, còn có vô số kinh nghiệm cùng người đối địch.

Bàn về kinh nghiệm chiến đấu, hắn hoàn toàn có thể được xưng là vô cùng phong phú.

Một tên tiểu tử lông đều chưa mọc đủ như Lâm Tử Thụy, che giấu như thế nào đi nữa, một khi động sát tâm, vẫn bị hắn phát giác.

Thật là bệnh thần kinh a.

...

Một đêm yên lặng.

Sáng ngày hôm sau, Cố Dương mướn một chiếc xe ngựa, đem hai cái rương rỗng kia cũng đưa lên xe, dựa theo kế hoạch đã định lên đường.

Hắn lại không có cả đêm rời đi, cũng không có đi đường mòn vắng vẻ.

Lúc đầu đây, hắn quả thật không muốn trêu chọc Lâm gia.

Nhưng mà, nhiều lần mô phỏng nhân sinh như vậy để cho hắn hiểu được một chuyện, mặc kệ hắn cẩn thận dè đặt, phòng ngừa phát sinh mâu thuẫn cùng người khác như thế nào đi nữa. Đều sẽ có đủ loại chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, đưa tới đủ loại nguy hiểm.

Giống như là cái chuyện của Lâm Tử Thụy này, đơn thuần là tai bay vạ gió.

Cho nên, Cố Dương cũng nghĩ thông suốt rồi, hắn cũng không nhịn cơn tức này.

Hơn nữa, võ giả một đạo, nếu như gặp phải một chút chuyện liền né tránh, sớm muộn sẽ mất lòng hăng hái, tâm cảnh bị long đong.

Nên đối mặt, liền phải dũng cảm đối mặt.

Lâm Tử Thụy này bây giờ còn không thể giết, như thế nào đi nữa cũng là con trai chi trưởng Lâm gia, Lâm gia vật khổng lồ như vậy, tạm thời không trêu chọc nổi.

Nhưng mà kiếm thủ hắn phái tới, Cố Dương liền không định bỏ qua cho.

Sau khi hắn nghĩ thông suốt, cảm giác tâm linh đều trở nên buông lỏng một chút. Tâm cảnh tu vi cũng có tăng lên.

Sau đó, chờ đợi tên kiếm thủ kia xuất hiện.

Cố Dương lấy ra thanh dao phay kia, bắt đầu dưỡng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận