Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 347: Thẩm Vận

Chương 347: Thẩm Vận

“Không biết, nhưng vãn bối thực sự rất cần bộ kiếm pháp này”

“Ngươi học đao, giờ chuyển qua luyện kiếm pháp, nói thì dễ làm mới khó.”

“Xin tiền bối giúp đỡ.”

“Tương lai dù xảy ra chuyện gì ngươi cũng cần phải bảo vệ truyền thừa của Văn viện, thời hạn là ba trăm năm.”

“Ta đồng ý!”



Cố Dương quay về Trích Tinh các, thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ lại có thể thành công.

Trong lòng hắn hơi vui sướng.

Trong lần mô phỏng trước, hắn đã thử tới xin gặp viện trưởng, kết quả trong lần mô phỏng căn bản không nhắc tới chuyện này, rõ ràng là đã thất bại.

Ai ngờ viện trưởng lại đồng ý, tuy rằng có đưa ra một yêu cầu hơi hà khắc.

Trong ba trăm năm tới cần bảo vệ truyền thừa của Văn viện.

Đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, vài chục năm tới, có thể nói là tình hình nhiều biến đổi, đầu tiên là Tinh La tông, tiếp đến là Vạn Tượng môn, ngay cả tứ đại thánh địa cũng không thể ngăn nổi bọn họ, có thể thấy được sức mạnh của bọn họ hùng hậu như thế nào.

Nói không chừng trong hai môn phái này có cả cường giả Động Hư cảnh.

Nhưng mà những điều này đều đáng giá.

Lực chú ý của Cố Dương quay lại về trên kiếm ý trong đầu, vẫn thầm hơi kinh ngạc.

Trên thế giới này lại có thể có kiếm pháp thần kỳ như thế này.

Viện trưởng truyền cho hắn một kiếm ý không có tên.

Thứ chứa đựng đoạn kiếm ý kia là một thanh kiếm ngọc không hoàn chỉnh, sau khi truyền lại kiếm ý bên trong cho hắn, thanh kiếm ngọc cũng hoá thành tro bụi.

Nói cách khác, đoạn kiếm ý này chỉ có thể truyền cho một người.

Chẳng trách viện trưởng lại đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy.

Đoạn kiếm ý này vừa sâu xa vừa khó hiểu, với cảnh giới của hắn cũng không thể hoàn toàn lý giải nổi, cấp độ cao này hoàn toàn vượt qua bất kỳ môn đao pháp nào mà hắn đã từng học.

Hắn thậm chí còn không biết nên bắt đầu từ đâu để lĩnh ngộ kiếm ý này.

Cả một ngày tiếp theo, Cố Dương đều dùng để lĩnh hội bộ kiếm pháp này, nhưng không thể hiểu được điểm cốt yếu, không hề đạt được gì.

“Xem ra, có lẽ cơ bản còn quá yếu, cần phải học lại từ đầu.”

Ngày hôm đó, Cố Dương và Bùi Thiến Lan ở lại Văn viện.

Vị lão tổ Thẩm gia kia đúng là vô cùng thận trọng, đối mặt với hậu bối Pháp Lực cảnh như hắn mà cũng lộ chút khinh suất nào.

Hắn đã rời khỏi hoàng cung rồi mà lão già kia cũng không ra tay.

Xem ra, nếu hắn không rời khỏi Thần Đô thì đối phương tuyệt đối sẽ không ra tay.

Chẳng qua nghĩ lại thì lão quỷ này đã sống trên ngàn năm, đa số thời gian đều ở lại trong gia tộc, tuyệt đối không thiếu tính nhẫn nại.

Cố Dương còn lại hai lần cơ hội mô phỏng, cái này chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp, không thể tuỳ ý sử dụng lung tung.

Ban đêm, hắn tới thư khố của Văn viện mượn một cuốn bí tịch kiếm pháp, bắt đầu học lại kiếm pháp từ đầu.

Để có thể đến tàng thư các mượn sách, hắn còn phải gia nhập vào Văn viện, trở thành một vị giáo thụ thỉnh giảng mới có đủ tư cách để đến mượn sách.

Với tu vi võ đạo của hắn, mặc dù thay đổi sang luyện kiếm pháp thì cũng có thể bắt đầu rất nhanh.

Khi hắn còn ở Phàm cảnh, có từng xem qua kiếm pháp nhưng chỉ là không quá thông thạo, mãi tới khi đạt tới tam phẩm mới chọn chủ tu là đao pháp.

Một đêm không ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Dương và Bùi Thiến Lan vừa ngồi lên xe ngựa rời khỏi cửa Văn viện, Vũ Nhị bèn nhảy lên nói: “Đã hoàn thành rồi, lập tức xuất phát tới Vân châu, chúng ta chỉ có thời gian nửa ngày.”

Cố Dương cũng không hỏi hắn hoàn thành bằng cách nào, xuống xe ngựa, bèn mang hai người bay lên về phía phương Bắc.



Bên ngoài Thần Đô, trên đỉnh núi kia.

Sáng sớm, mặt trời vừa ló rạng từ dưới chân trời, ánh dương vàng chiếu rọi trên đỉnh núi lại chiếu ra một bóng đen.

“Kiếm cung?”

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền ra từ trong bóng đen: “Tại sao phải cản trở lão phu?”

“n huệ.”

Một giọng nói lạnh băng từ chân núi truyền tới, giọng nói đó còn lạnh lẽo, tê buốt hơn cả gió trên đỉnh núi, một lát sau, người đó lại nói ra hai chữ: “Nửa ngày.”

Ý của người đó chính là nợ ân huệ từ người khác, vì vậy phải cản trở hắn nửa ngày.

“Hay lắm”

Giọng nói trong bóng đen cũng từ từ trở nên lạnh lẽo: “Lão phu nhớ kỹ.”

Sau đó không còn vang lên bất kỳ âm thanh gì nữa.



Sau khi Cố Dương rời khỏi Thần Đô, mãi lúc lâu sau vẫn không thấy người đuổi theo, không thể không bội phục mối quan hệ của Vũ Nhị thật là rộng.

Không biết từ đâu tìm tới một người có thể cản trở một cường giả Bất Lậu cảnh như Thẩm Vận.

Lần trước, còn có thể khiến vị Thương Thần Tào Côn Bằng kia nể tình.

Vân châu liền kề Thần Đô, sau hai canh giờ, bọn họ đã nhìn thấy Vô Lượng sơn.

Để tránh bứt dây động rừng, trước tiên Cố Dương đáp xuống một nơi trong rừng.

Hắn hỏi: “Trong Xích Tôn giáo còn có cao thủ nào?”

Vũ Nhị đáp: “Chỉ có một Xích Nhật, hắn đã đạt tới Bất Lậu cảnh, hôm nay không ở trong núi. Nhưng mà cần cẩn thận vị kia.”

Cố Dương lắc đầu nói: “Không phải lo lắng, nó sẽ không ra tay.”

Từ sau khi hắn bị Triêu Dương Đại Thánh của Tam Thánh môn nhắm vào, vị kia của Xích Minh thiên không ra tay với hắn nữa.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ, có phải nó đã biết Triêu Dương Đại Thánh muốn đối phó hắn, vì vậy không muốn lãng phí tinh lực trên người hắn nữa.

Nếu sự thật thực sự là như thế, vậy thì lão quái vật này còn đáng sợ hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn.

Điều này có nghĩa là nó cực kỳ lý trí, không hề bị thù hận làm choáng váng đầu óc. Ngoài ra, theo một nguồn tin rộng rãi, ngay đến chuyện của Tam Thánh môn đều không trốn thoát khỏi đôi tai của nó.

Đúng là đạt đến trình độ này, mỗi kẻ thù mà hắn gặp phải đều không dễ đối phó như vậy.

Ba người Cố Dương bay về hướng Vô Lượng sơn.

Hắn hỏi Vũ Nhị: “Thực lực của Thẩm Vận thế nào?”

Vũ Nhị trả lời: “Có thể tiếp hai đao của ta.”

“Cụ thể một chút.”

“Cách đây một trăm năm, hắn vừa mới tiến vào bước thứ hai.”

Bất Lậu cảnh tương tự có thể chia thành ba cấp bậc, bước thứ nhất, mở ra bí mật ẩn giấu trong thân thể, kích phát toàn bộ tiềm năng, có thể tiếp nhận lượng pháp lực khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận