Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 363: Phát hiện vĩ đại

Chương 363: Phát hiện vĩ đại

“Rồng?”

Trên mặt Mục Quân hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

Là long uy!

Trong thành thị này lại có rồng tồn tại!

Hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, bởi vì đạo sư của hắn có được một con sủng thú Băng Sương Cự Long, hắn hiểu biết cực kỳ rõ ràng về long uy.

Ở Thụy Cầm đại lục, chỉ cần có được huyết mạch của Long tộc thì đó là sinh vật siêu phàm đỉnh cao nhất, tiềm lực cao, không phải các sủng thú khác có thể so sánh bằng.

Cho dù trước mắt có cấp bậc không cao, nhưng một khi thu làm sủng thú, cẩn thận bồi dưỡng, ngày sau trưởng thành cấp bậc Đồ Đằng cũng không phải không có khả năng.

Cấp bậc của sủng thú từ thấp đến cao. Thức Tỉnh, Siêu Phàm, hai cấp bậc này tương ứng với cấp Phàm cảnh của võ giả.

Lên trên là Thống Lĩnh cấp, tương đương với Kim Thân cảnh.

Quân Vương cấp, tương đương với Pháp Lực cảnh. Con vẹt đậu trên bả vai hắn chính là Quân Vương cấp.

Sau đó chính là Bá Chủ cấp, tương đương với Bất Lậu cảnh. Hắn còn có một con sủng thú Bá Chủ cấp, đang ở trong không gian sủng thú.

Lại sau nữa chính là Đồ Đằng cấp, tương đương với Thiên Nhân cảnh.

Lại lên trên nữa, còn có một Thần Thoại cấp. Từ xưa đến nay mới chỉ từng xuất hiện có một vị. Chính là thần sủng, thần của ngự thú sư.

Con “rồng” mà lúc này Mục Quân cảm ứng được đại khái là Thống Lĩnh cấp, cũng chính là Kim Thân cảnh.

Con sủng thú Bá Chủ cấp kia của hắn, tiềm lực đã tiêu hao hết rồi, muốn tiến thêm một bước nữa thì muôn vàn khó khăn.

Cho nên hắn đi tới một di tích nào đó một chuyến để thăm dò chính là vì để bắt được một con chim non của Kim Bằng, kết quả trong lúc vô ý đã xâm nhập vào một truyền tống trận, bị truyền tống đến đại lục xa lạ này.

Hắn vốn tưởng rằng trên mảnh đại lục này không hề tồn tại sinh vật siêu phàm, ai ngờ lại cho hắn một niềm vui bất ngờ khổng lồ như thế.

Không ngờ hắn lại gặp được một con rồng!

Cộng thêm việc nó vẫn chỉ là Thống Lĩnh cấp, với thực lực của hắn có thể thoải mái bắt giữ nó, phục tùng nó, thu nó làm sủng thú.

Long tộc đó, tuyệt đối sẽ không hề kém hơn Kim Bằng kia chút nào.

Trên mảnh đại lục này quả thật chính là nơi đất lành của hắn.

Mặc dù Mục Quân chìm đắm trong võ đạo, nhưng sẽ không hề quên đi nghề nghiệp ngự thú sư này, đây mới là căn bản của hắn.

Hắn giơ tay nắm lấy, túm Hàn Mộng Linh ở bên cạnh lên, phi thân lên.

Là ngự thú sư thì hắn có thể mượn dùng sức mạnh của sủng thú, giờ phút này sức mạnh mà hắn sử dụng chính là năng lực phi hành của con Kim Cương Anh Vũ ở trên bờ vai.



“Sức mạnh của Yêu tộc, công pháp tu hành của Hạ triều?”

Sức mạnh của Hàn Mộng Linh thấp hơn đối phương nên không hề có sức phản kháng.

Cuối cùng nàng đã đoán được sức mạnh mà đối phương sử dụng, đó chính là yêu nguyên không thể nghi ngờ gì.

Mà người am hiểu phương thức này nhất chắc chắn chính là thuộc về Hạ triều của một ngàn năm trước, đã từng lưu hành sử dụng tinh huyết của Yêu tộc để tu luyện, sức mạnh thật sự tương tự với yêu nguyên.

Không, không đúng!

Tuy rằng võ giả của thời Hạ triều mượn dùng tinh huyết của Yêu tộc để tu luyện, nhưng bản thân vẫn là võ giả.

Nhưng người trước mắt này lại từ đầu đến chân đều không có một chỗ nào giống như võ giả cả.

Giống như hoàn toàn mượn dùng sức mạnh của yêu thú vậy.

Nguồn gốc sức mạnh của hắn chính là con chim anh vũ ở trên bờ vai kia.

Hoặc là nói con yêu thú kia dùng chung sức mạnh với hắn.

Hàn Mộng Linh nghĩ đến đây, trong lòng càng nghi ngờ hơn, sao hắn làm được như vậy?

Giữa một người một thú này hình như đã ký kết thành mối quan hệ cùng tồn tại vậy.

“Đợi chút, phương hướng này là…”

Nàng đang nghĩ, mắt thấy sắp đến Tĩnh Hải vương phủ, trong lòng thoáng nghĩ: “Rồng mà hắn nhắc đến, sẽ không phải là…”



Khi Mục Quân nhìn thấy kẻ đang tản ra long uy kia cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Kia rõ ràng là một con người.

Một con người, sao trên người lại có thể tản mát ra long uy được?

Lúc này, con vẹt đậu trên bả vai hắn kêu ầm ĩ lên: “Tạp chủng, tạp chủng…”

Mục Quân ngơ ngác, con lai giữa người và cự long?

Lai như thế nào chứ?

Ở Thụy Cầm đại lục, sủng thú chắc chắn sẽ không thể biến thành hình người được, cũng chỉ có sủng thú của vị thần ngự thú sư trong truyền thuyết kia mới có thể hóa thành hình dáng con người mà thôi.

Trừ trường hợp này ra, cho dù là sinh vật siêu phàm Đồ Đằng cấp cũng không thể hóa thân thành hình dáng con người.

Vả lại nói như vậy, cấp bậc càng cao thì hình thể cũng càng lớn.

Mục Quân thật sự không cách nào tưởng tượng được, một con người và một con cự long phải như thế nào mới sinh ra được một đứa con lai.

Đây là chuyện chưa bao giờ có ở Thụy Cầm đại lục.



“Các hạ là ai vậy?”

Tĩnh Hải vương vừa mới xuất quan, đang lúc hăng hái, đột nhiên có một luồng khí tức khủng bố giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt hắn, đè ép tới mức chân nguyên của hắn gần như không cách nào vận chuyển được.

Hắn thật sự khiếp sợ, người trước mặt này mặc y phục hoàn toàn không giống với phong cách của Đại Chu, trên bả vai có một con vẹt lông màu lam đang đậu, một tay còn đang túm lấy một nữ nhân, khí tức lại tương đối cổ quái, vốn không hề giống một võ giả.

“Tạp chủng, tạp chủng…”

Đột nhiên, con vẹt kia lại kêu ầm ĩ lên.

Sắc mặt của Tĩnh Hải vương lập tức khó coi đến cực điểm, hắn tự nhiên biết trên người mình có huyết mạch của Long tộc, từ nhỏ, bởi vì điểm đặc thù trên người mình mà hắn từng bị người trong thôn kỳ thị và xa lánh.

Hắn căm hận nhất chính là hai chữ này.

Đánh người không đánh mặt, huống chi hắn đường đường là Tĩnh Hải vương, rất lâu rồi không bị sỉ nhục ngay mặt như vậy.

“Súc sinh, muốn chết sao!”

Hắn tức giận bừng bừng, chân nguyên trong cơ thể giống như sôi trào lên, thân thể bành trướng, y phục nứt rách, trên mặt xuất hiện một ít vảy màu đỏ li ti.

Sau khi đến Thần Thông cảnh, sức mạnh huyết mạch Long tộc trong cơ thể hắn đã trở nên càng cường đại hơn.

Lúc này, sau khi kích hoạt sức mạnh của huyết mạch Long tộc, thân thể hắn xuất hiện thêm một vài đặc thù thuộc về Long tộc.

Hắn lập tức thoát khỏi luồng áp lực đang trói buộc, thanh thần binh tuyệt thế trong tay sáng lên, chém ra một kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận