Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 366: Ngươi không có tư cách đưa ra điều kiện với ta

Chương 366: Ngươi không có tư cách đưa ra điều kiện với ta

Thế nhưng hắn há to miệng rồi lại không phát ra được âm thanh nào cả, trong lòng không khỏi hoảng sợ.



“Huyễn cảnh quá đáng sợ!”

Với tầm mắt của Hoàng Cực Kiếm Thánh cũng không nhìn ra được sơ hở nào, cho dù mượn dùng linh tính của Hoàng Cực kiếm cũng không cách nào phát hiện ra được bóng dáng của đối phương.

Hắn chưa bao giờ gặp phải ảo giác như vậy.



Trong mắt Hàn Mộng Linh lóe lên một tia sáng màu trắng muốt, cũng không nhìn thấu được huyễn cảnh kia, trong lòng không khỏi sinh ra một chút dao động.

Đối mặt với huyễn cảnh như vậy, Cố Dương phải ứng đối như thế nào đây?

Hắn có thể nhìn thấu ảo giác trước mắt này không?



Đúng lúc này, Cố Dương nhúc nhích, giơ Phượng Vũ đao trong tay lên chém xuống một vị trí nào đó.

Tất cả mọi thứ trước mắt trở nên vặn vẹo, giống như ảo ảnh vỡ vụn.

Một đao này thật sự chém lên trên tầng ánh sáng ở trên đỉnh đầu Mục Quân.

Chiêu thức đầu tiên của Thiên Vấn Cửu Đao, Hỗn Độn Sơ Khai!

“Rắc rắc” một tiếng.

Tầng ánh sáng ở trên đỉnh đầu Mục Quân xuất hiện một vết rạn.

Trong ngự thú sư Truyền Kỳ, thực lực của Mục Quân không được tính là đứng đầu, nhưng lại có danh tiếng rất lớn ở Thụy Cầm đại lục, là đại sư mạo hiểm nổi danh nhất, “vua của huyễn thuật”.

Sự tồn tại của ngoại hiệu này chính là do con Huyễn Ngọc Điệp Quân Vương cấp kia mang đến.

So ra thì danh tiếng của con Đại Địa Chi Hùng Bá Chủ cấp kia ngược lại còn không bằng Huyễn Ngọc Điệp.

Loại sủng thú có thể xây dựng lên huyễn thuật chân thật như vậy thật sự rất hiếm thấy, gần như tất cả sủng thú khi đối mặt với nó đều khó mà hóa giải huyễn thuật được.

Cho dù là sủng thú Bá Chủ cấp cũng sẽ bị quấy nhiễu, giúp hắn có thời gian thong dong rời đi.

Đây chính là chỗ dựa tự tin của hắn, cho tới bây giờ, cho dù đối mặt với kẻ địch có cường đại hơn nữa thì chỉ cần Huyễn Ngọc Điệp vừa ra trận, hắn đều có thể thoát thân được.

Hắn tin tưởng lần này không phải ngoại lệ.

“Bây giờ cứ rời đi trước, rồi lập tức triệu hồi đạo sư tới đây.”

Mục Quân là một người cực kỳ quyết đoán, hắn đã từng đi qua nhiều di tích như vậy, từng gặp phải vô số nguy hiểm, nhưng vẫn có thể còn sống cho đến tận bây giờ, chỗ hắn dựa vào chính là quyết đoán như vậy.

Một khi chuyện đã không thể làm được, lập tức rời đi, tuyệt đối không tham lam.

Khi đối phương thả một con sinh vật siêu phàm Bá Chủ cấp ra thì hắn đã biết được, muốn bắt được người này gần như là chuyện không có khả năng nào.

Cho dù có thể đánh thắng được đối phương thì hơn phân nửa khả năng đối phương vẫn có thể chạy trốn mất.

Nếu đã như vậy rồi thì còn đánh làm gì cho tốn công, nhanh đi về, triệu hồi đạo sư tới.

Tuy rằng không thể một mình độc chiếm lợi ích, nhưng ít ra còn có thể kiếm được một ít canh mà uống.

Mục Quân đang chuẩn bị chạy trốn thì tiếng chuông báo động trong lòng vang lên mãnh liệt, hắn chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy “người” kia đang liếc nhìn hắn, ánh mắt kia giống như đang nhìn xuyên thấu được huyễn cảnh, đâm thẳng vào trong tâm hồn của hắn.

Ong!

Hắn cảm thấy suy nghĩ trống rỗng trong nháy mắt.

Ngay sau đó thanh đao kia đã chém lên trên vòng bảo hộ của hắn, mà không ngờ vòng bảo hộ do sức mạnh Bá Chủ cấp hình thành lại đã bị vỡ vụn dưới một đao này.

Phụt!

Mục Quân như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Huyễn Ngọc Điệp đậu ở bên kia bả vai hắn vỡ tan giống như bọt nước, hóa thành hư vô, dĩ nhiên đã bị thương nặng, trở về trong không gian ngự thú.

Xong rồi!

Suy nghĩ của Mục Quân trống rỗng, trước mắt giống như đã xuất hiện bóng dáng của tử thần.

Ngay khi mũi đao sắp rơi xuống đỉnh đầu hắn thì thanh đao kia đột nhiên lại dừng lại, treo trên đỉnh đầu hắn, không hề rơi xuống nữa.

“Dọa tè ra quần rồi, dọa tè ra quần rồi…”

Con vẹt kia vỗ cánh, hoảng hốt lo sợ thét chói tai lên.

Mục Quân dùng ánh mắt như dại ra nhìn nam tử đang xuất hiện ở trước mắt, cả người giống như rơi vào trong hầm băng.

Đột nhiên, hắn nhớ lại một câu nói của đạo sư: “Nếu như ngươi quá mức ỷ lại vào Huyễn Ngọc Điệp, sớm hay muộn gì thì sẽ bị thua bởi chính nó.”

Hiện giờ câu nói này đã trở thành lời tiên tri rồi.



Lúc này, ở phía bên kia, trận chiến giữa hai con yêu thú cũng đã phân ra thắng bại.

Cuối cùng Thông Thiên Thần Viên cũng ấn con gấu chó kia trên mặt đất mà nện dữ dội, vòng sáng bảy màu trên thân thể nó chỉ giữ được có ba lần rồi ảm đạm xuống.

Thông Thiên Thần Viên dùng mấy quyền nện nát nhừ mặt của nó, thoi thóp một hơi rồi mới thu tay lại, cưỡi ở trên người nó, cũng không ngừng đấm ngực, giống như đang khoe khoang ra sự cường đại của mình vậy.

Thân hình con gấu chó kia chợt lóe lên, biến mất tại chỗ, đã quay trở về trong không gian ngự thú.



Cố Dương không hề giết tên nhân loại đến từ đại lục khác kia mà trên mặt nở nụ cười: “Hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”

Mục Quân nghe được câu nói này, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Từ trong ánh mắt của đối phương, hắn đã đoán ra được mục đích của đối phương rồi.

Hắn không khỏi nghĩ tới nữ tử ngày hôm qua đã bị mình bắt đi, đúng là lúc lên voi lúc lại xuống chó mà, cuối cùng mình cũng bị rơi vào kết cục giống như nàng rồi.



“Đi thôi.”

Cố Dương thu Thông Thiên Thần Viên về, một phát túm lấy Mục Quân lên, chào hỏi Tĩnh Hải vương một tiếng rồi bay đi luôn, biến mất không thấy đâu nữa.

Để ba người Hàn Mộng Linh ở lại nơi cảnh tượng tàn phá khắp nơi, vẻ mặt cả đám đều như dại ra.

“Hắn đã đến trình độ này rồi…”

Hoàng Cực Kiếm Thánh nhớ lại mấy tháng trước Cố Dương vẫn chỉ là tu vi nhất phẩm mà thôi, nhưng hiện giờ còn vượt qua cả hắn lúc mạnh nhất, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó có thể hình dung được.

Trong vòng mấy tháng này hắn vẫn thường thường có thể nghe được một vài tin tức của Cố Dương, tuy rằng khiếp sợ nhưng tốt xấu gì thì vẫn chuẩn bị tâm lý được ít nhiều.

Còn ngơ ngác nhất chính là Tĩnh Hải vương.

Hắn còn chưa phản ứng lại kịp, sao mình mới vừa bế quan thôi, sau khi xuất phát, tu vi của hiền đệ này lại leo lên cả trên đầu mình rồi vậy.

Chẳng lẽ rằng không phải ta chỉ bế quan trong mấy tháng mà thật ra là mười mấy năm sao?



Cố Dương túm Mục Quân lên trên một ngọn núi ở ngoài vài trăm dặm rồi mới buông hắn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận