Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 380: Lối suy nghĩ như thế nào? (2)

Chương 380: Lối suy nghĩ như thế nào? (2)

Cả hai lần tu vi của nàng đều cao hơn Cố Dương.

Ai ngờ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, nam nhân trước mắt này đã là cường giả tuyệt thế cấp bậc Pháp Lực cảnh, có được tu vi ngang hàng với chủ nhân của nàng.

Tương phản mãnh liệt như vậy khiến tâm tình Như Cầm khó có thể bằng phẳng được.

Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng quay trở về vị trí của mình, cúi thấp đầu thi lễ: “Bái kiến Cố công tử, mời vào.”

Cố Dương từng bắt gặp nhiều ánh mắt như vậy rồi nên đã sớm quen, cho nên nhanh chóng cất bước đi vào.

Kiến trúc bên trong sơn trang vô cùng khí thế, kiến trúc bên trong còn rất mới, chắc mới xây trong thời gian mười mấy năm.

Cố Dương được nhận lấy quy cách tiếp đãi cao nhất, toàn bộ sơn trang đều náo động.

Hắn mới vừa ngồi vào trong chính sảnh đã thấy một nam nhân phong thái dũng mãnh đi tới, ánh mắt trông vô cùng ngạo mạn.

Ánh mắt hai người mới vừa chạm nhau, trong không khí giống như thoáng hiện lên tia lửa.

Vẻ mặt lạnh cứng của nam nhân này không khỏi thay đổi: “Không ngờ rằng, trong thời gian mấy tháng thôi mà ngươi đã trưởng thành đến mức độ này rồi, rất tốt!”

Cố Dương nói: “Tào Y Y đâu?”

Hắn và Tào gia nhất định không thể trở thành bằng hữu, đương nhiên không cần khách sáo với nam nhân này làm gì.

“Đi theo ta.”

Tào Côn Bằng cũng hiểu rõ, dẫn theo bọn họ đến thẳng hậu viện.

Bọn họ đi thẳng đến một hang núi ở sau núi, sau đó đi dọc xuống theo hang núi.

Sau khi xuống dưới lòng đất mấy trăm mét, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Tào Y Y.

Nàng ngâm mình trong một linh trì, trên người quấn một dây mây màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, trong lúc hít thở, rất nhiều linh lực đang dũng mãnh vào trong cơ thể nàng, chuyển hóa thành chân nguyên.

Cố Dương vừa liếc mắt đã nhìn ra được hiện giờ nàng đã có tu vi Kim Thân tam trọng rồi, nhưng mà cả người đã mất đi ý thức, giống như hoạt tử nhân.

Tu vi của nàng có thể đột nhiên tăng mạnh trong mấy tháng, ngoại trừ sự giúp đỡ của linh trì này ra, công lao chủ yếu vẫn là dây mây màu trắng kia.

Một đầu khác của nó kéo dài mãi đến hư không, liên tục không ngừng hấp thu sức mạnh huyền diệu để gột rửa thân thể nàng.

Trong miệng nàng còn ngậm một hạt châu, nó đang tản mát ra sức mạnh huyền ảo.

Nhưng mà vì sao nàng lại rơi vào hôn mê?

Cố Dương hỏi: “Nàng sao rồi?”

Tào Côn Bằng nói: “Ý thức của nàng bị lạc trong Huyền Phách châu. Muốn khiến nàng tỉnh lại thì chỉ có thể tiến vào trong thức hải của nàng, mang ý thức của nàng từ Huyền Phách châu về.”

“Huyền Phách châu?”

“Đó là một kỳ vật Thượng Cổ, có thể cấp tốc nâng cao thần thức lên, nhưng mà người có ý chí không kiên định rất dễ dàng bị lạc trong đó.”

Cố Dương hiểu ra.

Tào Côn Bằng dùng phương thức này khiến Tào Y Y cấp tốc tăng tu vi lên

Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi khiến tu vi của nàng từ Phàm cảnh tăng lên đến Kim Thân tam trọng, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên phương pháp như vậy rõ ràng cũng cực kỳ nguy hiểm.

Cái này gọi là tham thì thâm.

Tào Y Y không thể chống đỡ được nên đã biến thành một “hoạt tử nhân”.

Cố Dương đương nhiên biết mục đích Tào Côn Bằng làm vậy hiển nhiên là vì Vạn Tượng động thiên.

Đây là do hắn đoán dựa theo kết quả mô phỏng trước đó.

Người giống như Tào Côn Bằng, làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích.

Cố Dương hỏi vấn đề mấu chốt nhất: “Tại sao muốn tìm ta?”

Tào Côn Bằng nhìn nữ nhi trong linh trì, giọng điệu không hề có bất cứ biến hóa nào, nói: “Tuy rằng ý thức của nàng bị lạc, nhưng lại theo bản năng bài trừ kẻ xâm nhập từ bên ngoài, phải tìm một người không bị nàng bài trừ thì mới có thể đánh thức nàng được. Ta và Như Cầm đều đã thử, nhưng đều không được.”

Vậy là ta thì sẽ được sao?

Cố Dương vốn định phản bác lại, nhưng nghĩ đến trong mô phỏng lúc trước mình quả thật thành công đánh thức nàng tỉnh lại, nhất thời không khỏi nghẹn lời.

Hắn nhìn Tào Y Y đang ngâm mình trong ao, thật sự không cách nào lý giải được, rốt cuộc lối suy nghĩ của nàng như thế nào.

“Như Cầm sẽ nói cho ngươi biết cách thức đi vào trong thức hải của nàng.”

Tào Côn Bằng nói xong đã xoay người rời đi.

Đây là tôn trọng đối với cường giả cùng cấp bậc, muốn đi vào trong thức hải của Tào Y Y thì ý thức phải thoát khỏi bản thể. Nếu như hắn ở đây, Cố Dương có thể yên tâm được sao?

Nếu như Cố Dương chỉ có cấp bậc Kim Thân cảnh, đương nhiên hắn không cần lo lắng đến suy nghĩ của đối phương.

Nhưng kẻ này đã là Pháp Lực tam trọng, tu vi không hề kém hắn thì hắn phải thận trọng đối đãi.

Khi ngươi có được đầy đủ thực lực thì có thể nhận được sự tôn trọng tương ứng.

Tào Côn Bằng rời đi, chỉ để lại ba người Như Cầm, Cố Dương và Lăng Linh ở đó.

Như Cầm nói cách rút ý thức ra cho Cố Dương, cuối cùng nói: “Nếu như khi ý thức của công tử tiến vào trong thức hải của tiểu thư mà bị bài trừ thì tuyệt đối không thể cố ý tiến vào, như vậy sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn cho tiểu thư.”

Đây chẳng phải là nguyên thần xuất khiếu sao?

Cố Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên, phương pháp lấy ý thức ra này cực kỳ cao minh, không chỉ có thể khiến cho ý thức tiến vào trong thức hải của người khác, còn có thể suy diễn nữa.

Rất giống với phương pháp nguyên thần xuất khiếu trong truyền thuyết.

Nhưng mà nguyên thần xuất khiếu là phương pháp vô cùng nguy hiểm, chưa tới Thiên Nhân cảnh, nguyên thần tương đối yếu ớt.

Cố Dương nhẩm đọc đoạn khẩu quyết kia trong lòng vài lần, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ.

Phương pháp nguyên thần xuất khiếu này cũng chẳng khó lắm, mấu chốt ở ngay trong bí quyết, không có ai dạy, tự mình cân nhắc, tốn bao nhiêu thời gian cũng khó mà suy nghĩ ra được.

Nếu như có người dạy thì rất dễ dàng nắm bắt được.

Bởi vì tu vi của hắn đã đủ, cộng thêm việc hắn tu luyện “Luyện Thần Thiên” của Cửu Thiên Ngự Thần Quyết, có lượng lớn nội dung về nguyên thần nên đương nhiên học rất nhanh.

Hắn nhắm mắt lại, khiến nguyên thần bay ra khỏi khe hở ở trên thiên linh cái, nháy mắt hắn đã cảm nhận được ánh sáng trước nay chưa từng có.

Nguyên thần đã xuất khiếu!

Lập tức, hắn cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương đánh úp lại, giống như đang rơi vào trong một môi trường vô cùng lạnh lẽo, nguyên thần đã bị thương.

Hắn theo bản năng trở về trong thân thể mới cảm nhận được một chút ấm áp.

Đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận