Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 401: Điều kiện

Chương 401: Điều kiện

Hắn đã biết được hệ thống sức mạnh của Tây Đê đại lục từ chỗ Chung Tử Lâm, Truyền Kỳ ở bên kia tương đương với Bất Lậu cảnh ở Đại Chu.

Nhưng mà thời gian khi đó có hạn nên không tìm hiểu sâu hơn.

Hiện giờ thu được một thuộc hạ tương đương với Pháp Lực tam trọng, đương nhiên phải tìm hiểu rồi.

Nếu như nàng có thể trở thành pháp sư Truyền Kỳ, như vậy sẽ có thêm một người trợ giúp.

Y Phù đờ đẫn nói: “Chỉ có thể nhận được sự che chở của thần linh thì mới có thể thăng cấp đến Truyền Kỳ. Trên đại lục này không nhận được sự chiếu cố của thần linh.”

Ý ở ngoài lời, muốn thăng cấp lên Truyền Kỳ thì chỉ có thể ở Tây Đê đại lục, vả lại được đến sự che chở của thần linh.

Cố Dương lại hỏi: “Ngươi còn kém rất xa sao?”

“Mẫu thân đã từng nói, mười năm sau ta có thể cử hành nghi thức tấn chức.”



Bên kia, trong Hồng Lâu.

Trong đại đường, nam tử áo trắng vẫn ngồi trên bồ đoàn, đột nhiên có một người đi vào.

Người tới chính là Thẩm lão, hắn nhìn ba quyển sách trên giá gỗ kia, hỏi: “Ngươi cảm thấy kẻ này như thế nào?”

Nam tử áo trắng nói: “Trên người của hắn giống như có một tầng sương mù, không nhìn thấu.”

Vẻ mặt Thẩm lão hơi sa sầm, ngay cả chủ nhân của Hồng Lâu đều không nhìn thấu tiểu tử kia, người này rốt cuộc có lai lịch gì?

Hắn lại hỏi: “Hắn đồng ý đề nghị kia?”

“Hắn là người trọng tình nghĩa.”

Thẩm lão nghĩ đến quan hệ giữa Cố Dương với nữ nhân kia, nếu như hắn thật sự là người trọng tình nghĩa, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng mà…

“Vì hắn, ngươi phải ra tay với Triêu Dương Đại Thánh, thật sự đáng giá sao?”

Với hiểu biết của hắn, hơn một ngàn năm đến nay, nam nhân trước mắt này chưa từng phát sinh xung đột gì với tứ đại thánh địa.

Hồng Lâu chưa bao giờ nhúng tay vào phân tranh của thế tục.

Khi Hạ triều sụp đổ, hắn không có phản ứng.

Khi vị Thiên Nhân kia của Lâm gia bị vây giết, hắn cũng không có phản ứng.

Khi viện trưởng Văn viện và kẻ kia của Xích Minh thiên lưỡng bại câu thương, hắn vẫn không hề có bất cứ phản ứng gì.

Hắn giống như một người đứng xem, dùng thái độ siêu thoát quan sát thế giới này.

Tứ đại thánh địa cũng sẽ không thể vô duyên vô cớ trêu chọc một kẻ địch có thực lực sâu không lường được.

Cho đến nay, hai bên đều là nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng hôm nay, chủ nhân Hồng Lâu luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt này lại như phá lệ bắt đầu nhúng tay vào chuyện thế gian, thậm chí không tiếc ra tay với một vị đại thánh của Tam Thánh môn.

Lần này sẽ phá vỡ ký kết ngầm giữa Hồng Lâu với tứ đại thánh địa, dẫn tới hậu quả không thể khống chế.

Về sau, tứ đại thánh địa sẽ có thái độ như thế nào đối với Hồng Lâu đây?

Có phải sẽ liên kết lại, loại trừ thế lực còn sót lại từ thời Hạ triều này?

Trong đầu Thẩm lão xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.

Nam tử áo trắng không trả lời vấn đề này.

Hắn lập tức hiểu rõ, cúi người thi lễ, lui ra ngoài.

Ra ngoài viện, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng hiện lên nụ cười không dễ thấy.

Sau khi đến Hồng Lâu nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn đã biết được chuyện mà chủ nhân Hồng Lâu thật sự để ý đến là gì.



Khi Cố Dương và Y Phù trở lại Văn viện, người đã tản đi.

Trong viện chỉ còn lại một mình Chu Tông Nghiệp, đã pha trà xong, đang chờ hắn.

Chu Tông Nghiệp hơi tò mò hỏi: “Vị kia của Hồng Lâu là người như thế nào vậy?”

Cố Dương ngẫm lại một chút, lắc đầu nói: “Nói không rõ được, cảm giác sâu không lường được.”

Hắn rất khó nói rõ được đó là người như thế nào. Trong trao đổi ngắn ngủi, hắn cũng không tìm ra được mục đích thật sự của đối phương.

“Hắn mời ngươi qua đó làm gì?”

“Bảo vệ quốc gia.”

Chu Tông Nghiệp nghe được câu trả lời như thế, có vài phần không hiểu, lặp lại một lần nữa: “Bảo vệ quốc gia?”

“Ngươi không nghe lầm đâu.”

Cố Dương không nhịn được cười, lúc đó khi hắn nghe được điều kiện mà chủ nhân Hồng Lâu đưa ra cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Chủ nhân Hồng Lâu nói cho hắn biết, Man tộc ở trên thảo nguyên sắp xâm lược Đại Chu, muốn hắn đi theo đại quân tới biên cương, ngăn chặn đội quân tinh nhuệ của Man tộc, bảo vệ lãnh thổ của Đại Chu không bị xâm phạm.

Đây chẳng phải là bảo vệ quốc gia sao.

Ai có thể ngờ được, chủ nhân Hồng Lâu luôn luôn đứng ngoài cuộc, không hề nhúng tay vào chuyện trong thế gian lại sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Tiếp theo, chủ nhân Hồng Lâu nói cho hắn biết một tin tức nặng ký.

Trên thảo nguyên mới xuất hiện một vị cường giả Thiên Nhân cảnh, cộng thêm một vị vốn có là tổng cộng có hai vị Thiên Nhân, trên phương diện sức mạnh cao nhất đã vượt qua Đại Chu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao vị Hãn vương kia của thảo nguyên có lòng tự tin xâm lược Đại Chu.

Cố Dương nghĩ đến đây, hơi đau đầu.

Thảo nguyên lại có hai vị Thiên Nhân, hắn thật sự không hề ngờ tới.

Đại Chu hiện giờ chỉ còn lại có một Lạc vương, viện trưởng Văn viện đã nửa tàn. Nếu thật sự đánh nhau, đương nhiên là Đại Chu chịu thiệt.

Cộng thêm việc Xích Minh thiên luôn nhắm tới, Đại Chu đã đến bên bờ vực nguy hiểm.

Cho dù diệt vong trong tay Man tộc của thảo nguyên hay là Xích Minh thiên cười đến cuối cùng, Đại Chu đều có kết cục trăm họ lầm than.

Chu Tông Nghiệp nhướng mày hỏi: “Có phải bên thảo nguyên kia xuất hiện biến cố gì không.”

Ai bảo hắn là phó viện trưởng của Văn viện chứ, phản ứng vô cùng nhanh, lập tức đoán được điểm mấu chốt.

Cố Dương nói: “Trên thảo nguyên lại xuất hiện một vị Thiên Nhân.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Chu Tông Nghiệp thay đổi, đứng phắt dậy, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Lời này là thật sao?”

Cố Dương nói: “Là hắn chính miệng nói với ta.”

“Vèo” một cái, Chu Tông Nghiệp biến mất tại chỗ, không biết đã đi đâu.

Cố Dương cầm tách trà ở trước mặt, uống một hơi cạn sạch.

Phía sau hắn, Y Phù vẫn luôn cúi đầu đứng ở đó, trên mặt đờ đẫn có biến hóa rất nhỏ.



[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[…]

Đây là phần thưởng còn chưa lĩnh sau khi kết thúc lần mô phỏng mới vừa rồi.

“Ta chọn điều hai.”

Cố Dương nhận phần thưởng xong thì lại mở một lần mô phỏng một lần nữa.

Trong mô phỏng lần trước không nhắc đến chuyện Man tộc xâm lược, hơn nữa còn xuất hiện sau Triêu Dương Đại Thánh không lâu.

Hắn hoài nghi, trong lần mô phỏng trước mình đã không đáp ứng chủ nhân Hồng Lâu.

Nếu không, vậy thì hoặc là đối phương nuốt lời hoặc là xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Hắn muốn xác nhận lại.

[Hai mươi tuổi, ngươi đã là Pháp Lực cảnh tam trọng…]
Bạn cần đăng nhập để bình luận