Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 403: Bí mật

Chương 403: Bí mật

Không hiểu sao hắn lại nghĩ tới chủ nhân Hồng Lâu mới vừa gặp.

Có phải chuyện này do hắn làm không?

Nhưng mà hắn không nói chuyện này ra, đổi đề tài khác: “Tôn Vũ Vi kia rốt cuộc có lai lịch gì?”

Tô Ngưng Yên chậm rãi nói ra một đoạn lịch sử: “Năm trăm năm trước, Tần triều xuất hiện một vị hoàng đế cực kỳ xuất sắc, khiến sức mạnh quốc gia đạt đến đỉnh phong. Bản thân hắn cũng là một kỳ tài võ đạo, chưa đến năm mươi tuổi đã tu luyện đến Pháp Lực cảnh.”

“Đáng tiếc, thời vận của hắn không được tốt, vừa khéo Lâm gia lại xuất hiện một Lâm Thiên Nhất đã bước vào Thiên Nhân cảnh, là nhân vật tu thành Thiên Nhân đầu tiên sau Hạ triều.”

“Sự xuất hiện của Lâm Thiên Nhất đã triệt để thay đổi vận mệnh của thiên hạ. Vì loại trừ người này mà tứ đại thánh địa đưa ra một âm mưu. Rất nhanh, toàn bộ thiên hạ đều bị cuốn vào trong đó.”

“Lúc đó, Bích Tiêu cung cũng phái một đệ tử đi đến nhân gian, nàng kết bằng hữu với một thanh niên họ Triệu…”

Đây là một câu chuyện xưa hơi máu chó, đệ tử của Bích Tiêu cung và thái tổ Triệu gia yêu nhau.

Sau khi Lâm Thiên Nhất bị người của tứ đại thánh địa liên thủ trấn áp, bởi vì Tần triều đã bị chết rất nhiều cao thủ nên nhanh chóng sụp đổ.

Dưới sự trợ giúp của đệ tử Bích Tiêu cung kia, Triệu gia thừa cơ quật khởi.

Mới đầu rất thuận lợi, thế lực của bọn họ không ngừng lớn mạnh, mãi cho đến sau này trong thiên hạ chỉ còn lại hai thế lực mạnh nhất, thái tổ Triệu gia gặp phải một kẻ địch không cách nào thắng được.

Vì trợ giúp tình lang mà đệ tử Bích Tiêu cung kia không tiếc trở lại Bích Tiêu thiên, trộm chí bảo trong cung đi, cuối cùng giết chết kẻ địch kia, quét sạch chướng ngại lớn nhất của việc thống nhất thiên hạ.

Mà chính nàng cũng bị trọng thương, thực lực hao tổn lớn.

Sau đó thái tổ Triệu gia sinh tâm tư khác, phái người đi giết nàng, nàng dựa vào một món dị bảo trốn được một kiếp, từ đó không rõ tung tích.

“Nếu ta đoán không sai, chắc Tôn Vũ Vi là đệ tử do nữ nhân kia thu nhận, đến đây tìm người của Triệu gia để báo thù.”

Cố Dương không ngờ rằng trong này còn có một đoạn chuyện cũ máu chó đến như vậy.

Hắn chợt nói: “Cho nên sư phụ kia của ngươi mới là truyền nhân của Bích Tiêu cung!”

Phen này, cuối cùng hắn đã xâu chuỗi được cực kỳ nhiều chuyện trước kia lại.

Thanh kiếm khi đó Tô Ngưng Yên tìm được trong Trấn Yêu tháp chắc là món chí bảo mà Bích Tiêu cung đã mất đi.

Sau này, khi hắn ở tầng thứ tám trong Trấn Yêu tháp đã phát hiện ra thi thể của nhân loại ở trong thi thể của Thần Kê Đại Thánh, hơn phân nửa chính là phản đồ của Bích Tiêu cung.

Như vậy tính ra, Tô Ngưng Yên mới là truyền nhân chân chính của Bích Tiêu cung.

Hèn chi nàng lại biết Thần Tiêu Lục Diệt.

Rất nhiều chuyện thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

Nếu như Tô Ngưng Yên không nói chuyện này ra, dù thế nào hắn cũng không thể ngờ được được trong này còn có nhiều bí ẩn như vậy.

Cố Dương hỏi: “Lập trường của Bích Tiêu cung như thế nào?”

Hắn rất tò mò về vấn đề này, bởi lẽ cùng là một trong tứ đại thánh địa, nhưng cảm giác tồn tại của Bích Tiêu cung quá thấp.

Từ khi hệ thống thức tỉnh cho đến nay, hắn đã tiến hành nhiều lần mô phỏng như vậy, không biết Đại Chu đã từng gặp bao nhiêu lần đại nguy cơ rồi, nhưng hắn lại chưa từng đụng chạm đến thế lực này.

Tam Thánh môn và Xích Minh thiên thì khỏi phải nói, hắn còn đã từng có liên hệ với Tinh Thần hải khiêm tốn thần bí khác ở trong mô phỏng, hơn nữa còn không chỉ có một lần.

Nhưng còn Bích Tiêu cung này là sao? Vì sao lại có vẻ không hề hứng thú với Đại Chu?

Tô Ngưng Yên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, tuy rằng sư tôn nhận ta nhập môn, nhưng trước mắt vẫn chỉ là đệ tử ký danh. Ta chưa bao giờ tới Bích Tiêu cung, sư tôn cũng hiếm khi nhắc đến chuyện của Bích Tiêu cung.”

Nói xong, nàng dừng lại một chút: “Nếu ngươi thật sự muốn biết, chi bằng đến hỏi Sở Tích Nguyệt, nói không chừng nàng còn biết nhiều hơn ta.”

Sở gia?

Cố Dương đột nhiên nhớ tới Vũ Nhị đã từng nói rằng Sở gia là thế lực được Bích Tiêu cung nâng đỡ.

Hắn không tiếp tục đề tài này nữa, nói: “Nếu ngươi đã sớm có phương án ứng đối với việc Man tộc xâm lược, vậy ta đây sẽ chờ tin tức của ngươi. Khi nào đại quân xuất phát thì báo cho ta biết một tiếng.”

Nói xong rồi rời đi.

Tô Ngưng Yên nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, ánh mắt hơi phức tạp.

Từ mười tám năm trước, sau trận chiến Triệu gia tiêu diệt Vũ gia đã tổn thất rất nhiều chiến lực cao cấp, thực lực tổng thể của Đại Chu đã giảm xuống nghiêm trọng, lực khống chế đối với nơi đây cũng càng ngày càng kém.

Nếu không có Lạc vương ở đó chống đỡ, với tính cách và năng lực kia của Triệu Dịch, Đại Chu đã sớm sụp đổ rồi.

Trái lại Man tộc bên thảo nguyên kia, Hãn vương chăm lo việc nước, sức mạnh trong tộc phát triển không ngừng, nhân tài trong tộc xuất hiện lớp lớp.

Phiền toái nhất chính là vị cường giả Bất Lậu cảnh của Man tộc tự phong võ thần kia lại thật sự đột phá đến Thiên Nhân cảnh.

Từ Hạ triều đến nay, đây là lần đầu tiên thực lực ở đỉnh cao nhất của Man tộc vượt qua Đại Chu.

Vị Hãn vương của Man tộc kia dã tâm bừng bừng, sao có thể bỏ qua cho cơ hội như vậy được?

Không lâu sau nhất định sẽ xâm lược ồ ạt.

Từ mấy năm trước, vì đề phòng Man tộc nên nàng đã chuẩn bị trước rất nhiều.

Nhưng mà hiện giờ chính là lúc hoàng thất suy yếu nhất, Bất Lậu cảnh có thể điều động được chỉ có hai vị, nhưng mà lại chỉ có thể trấn thủ hoàng cung, không cách nào rời đi được.

Quân đội cũng có vài vị Pháp Lực cảnh, cộng thêm Trấn Quốc công, thực lực cũng quá yếu.

Phải biết rằng, dưới trướng Hãn vương kia còn có hai cường giả Bất Lậu cảnh. Pháp Lực cảnh càng có gần mười vị.

So sánh sức mạnh bình thường, phe Đại Chu vẫn ở thế yếu.

Đáng lẽ có Lạc vương tọa trấn, Hãn vương kia cũng sẽ không thể quá mức làm càn.

Nhưng mà bây giờ đã không giống với lúc trước, Man tộc có hai vị Thiên Nhân, nếu như bọn họ ra tay là có thể chặn được Lạc vương.

Cho nên mấu chốt vẫn là thái độ của hai vị Thiên Nhân ở sau lưng Man tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận