Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 420: Linh bảo (2)

Chương 420: Linh bảo (2)

Rầm rầm!

Đột nhiên, một luồng khí tức kinh người bộc phát ra.

Hắn quay đầu nhìn lại, cảm ứng được vị trí xuất hiện luồng khí tức kia chính là chỗ động phủ.

Hắn nhếch miệng cười, cuối cùng món đồ trong đó đã bị ép ra rồi.

Tính ô nhiễm của thế giới này quá mạnh, sau khi đại môn của động phủ kia bị mở ra, không thể tránh khỏi bị ô nhiễm.

Thời gian trôi đi dài như vậy, chỉ sợ toàn bộ động phủ đều đã bị ô nhiễm.

“Khí tức này không giống với tu sĩ, chẳng lẽ chỉ có một món linh bảo?”

Thông qua đặc điểm của khí tức kia, Cố Dương đã đưa ra phán đoán.

Nếu như trong động phủ có người, cửa mở ra lâu như vậy, chiến đấu kịch liệt như vậy, người ở bên trong không có khả năng không có phản ứng gì.

Có thể xác định được bên trong không còn vật sống gì cả.

Rất có thể cũng chỉ có món linh bảo đó.

Nếu như là linh bảo trạng thái hoàn chỉnh, hắn vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, mới vừa rồi trong lần mô phỏng, hắn đã được lĩnh giáo uy lực của nó rồi, vô cùng cường đại, có thể dễ dàng giết chết hắn.

Hắn mở hệ thống ra, lại mô phỏng một lần nữa.



Một lát sau.

Cố Dương mở to mắt, bay về.

Tốc độ của hắn cực nhanh, dọc theo đường đi còn có thể cảm ứng được động tĩnh ở bên kia càng lúc càng lớn.

“Lại là một quỷ vật Bất Lậu cảnh.”

Cố Dương cảm thấy bất ngờ, không biết quỷ vật này xuất hiện từ đâu.

Linh bảo đó lại không cách nào giết chết được quỷ vật kia, đánh hồi lâu rồi mà khí tức của quỷ vật kia chỉ yếu bớt một ít.

Cuối cùng, hắn đã chạy tới hiện trường, nhìn thấy tình cảnh kia, không khỏi hít vào một hơi.

Chỉ thấy quỷ vật nhiều vô kể đang từ trên hang động xông tới, điên cuồng lao vào trong cửa vào động phủ kia, chen chúc lẫn nhau.

Một cây chùy màu vàng đang bay tới bay lui giữa đám quỷ vật, quỷ vật bị đụng tới đều sẽ tan xương nát thịt.

Ngay cả quỷ vật Bất Lậu cảnh khổng lồ nhất kia cũng không tránh thoát được cú đập của nó.

Nhưng mà trong nháy mắt, sương mù đen tán loạn đi sẽ lại một lần nữa ngưng tụ, khôi phục nguyên trạng, tiếp tục xông vào bên trong.

Cuối cùng Cố Dương đã biết vì sao linh bảo này không có cách gì giải quyết quỷ vật rồi.

Nó chủ yếu là công kích vật lý, tuy rằng uy lực mạnh mẽ, giết hắn dễ như bỡn, nhưng mà đối phó với những quỷ vật này lại không có tác dụng gì cả.

Quỷ vật không sợ nhất chính là công kích vật lý, không tạo thành tổn thương gì cho chúng cả.

Giống như hắn sẽ không để cho Thông Thiên Thần Viên đối phó với quỷ vật vậy.

Quỷ vật chính là khắc tinh của linh bảo này, không ngừng tiêu hao sức mạnh của nó như vậy, cuối cùng có thể giày vò chết nó.

Cố Dương mở miệng nói: “Cây chùy kia, đến chỗ ta này.”

Cây chùy màu vàng kia không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đấu đá lung tung trong đống quỷ vật.

Hắn cũng không gấp, thừa dịp cơ hội những quỷ vật này nổi điên, ở bên cạnh chém giết quỷ vật.

Một đao hạ xuống là có thể thu hoạch năng lượng.

Nếu một đao không được thì thêm mấy đao.

Những quỷ vật này bị động phủ hấp dẫn, vốn chẳng thèm quan tâm đến hắn.

Cố Dương cứ tránh ở bên cạnh, thỏa sức chém giết, điểm năng lượng không ngừng tăng lên, trong lòng sung sướng làm sao.

Có cây chùy kia thu hút hỏa lực, những năng lượng này giống như nhặt không.

Nửa chừng, pháp lực của Cố Dương đã tiêu hao hết, lại nhận ban thưởng trong lần mô phỏng vừa rồi, lập tức đầy bình máu, tiếp tục thu hoạch.

Dần dần, số dư năng lượng của hắn đã tới gần ngưỡng hai ngàn.

Lúc này, cây chùy cuối cùng có phần chịu không nổi, những quỷ vật đó vốn không sợ chết, xung phong liều chết, tiêu hao dần năng lượng của nó.

Tầng ánh sáng vàng của cây chùy đã trở nên ảm đạm rất nhiều, cường độ khi đập cũng không còn mãnh liệt như trước.

Một đập cuối cùng, nó nện lên trên người quỷ vật lớn nhất kia, nhưng lại không cách nào đánh tan, trái lại còn bắn ngược về đằng sau.

Vèo!

Cuối cùng nó không nhịn được nữa, thay đổi phương hướng, bay về phía Cố Dương, dừng ở trên tay hắn.

“Sớm làm vậy thì tốt hơn nhiều.”

Cố Dương cười nói, linh bảo này cuối cùng tới tay.

Cây chùy chấn động một cái, một giọng nói thô ráp vang lên trong đầu hắn: “Tiểu tử, ta còn chưa nói muốn nhận ngươi làm chủ nhân đâu. Tu vi của ngươi thấp như thế, không xứng làm chủ nhân của ta.”

Kiêu ngạo thật đấy.

Cố Dương đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy không đúng, chỉ thấy tất cả đám quỷ vật kia đều quay đầu lại, nhìn về phía hắn.

Không ổn rồi!

Da đầu hắn run lên, quỷ vật trước mắt có khoảng mấy trăm con, tất cả đều là Pháp Lực cảnh, chúng nó mà đồng loạt xông lên thì hắn không chịu nổi đâu.

Chạy!

“Huyết mạch Phượng Hoàng? Ngươi là Yêu tộc?”

Khi Cố Dương hóa thân thành Phượng Hoàng, lúc nhanh chóng rời đi thì giọng nói ồm ồm kia lại vang lên, khiến trong đầu hắn vang lên ong ong.

Hắn tức giận nói: “Ngươi mới là Yêu tộc, cả nhà ngươi đều là Yêu tộc. Còn nữa, đừng có nói to như vậy, tai ta... sắp bị ngươi làm cho điếc rồi.”

“Thì ra là mượn tinh huyết của Yêu tộc để tu luyện thể tu, hừ, bàng môn tà đạo.”

Cố Dương cũng không tức giận, nói: “Kỳ thật ta cũng là lầm đường lạc lối, ngươi có thể chỉ cho ta một con đường tươi sáng không?”

“Trong phủ có một quyển thiên thư, nếu ngươi quay lại lấy nó thì tương lai sau này có hy vọng. Chẳng qua ngươi có dám quay lại không? Không có thực lực của Thiên Nhân, căn bản không có khả năng diệt trừ những thiên ma ngoại vực kia.”

Thiên thư?

Cố Dương không khỏi có chút động lòng, hiển nhiên là phương pháp tu tiên Thượng Cổ.

Hắn tu luyện công pháp, “Phượng Vũ Cửu Thiên” cũng được, “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” cũng chẳng sao, đều là do hậu nhân cải tiến qua sau khi thiên đạo chết, có thể thích ứng với thời đại.

Cũng không phải là nói công pháp như vậy không được, vấn đề là cho đến nay, người tu hành võ đạo còn chưa xuất hiện thêm cường giả Động Hư cảnh.

Ngay cả nhân vật như Hạ đế cũng không có cách nào bước tới một bước kia.

Điều này khiến cho người ta không thể không hoài nghi, có phải là những công pháp này có vấn đề gì hay không.

“Phượng Vũ Cửu Thiên” là công pháp thần thú Phượng Hoàng trước khi niết bàn cố ý truyền ra, có công pháp Thiên Nhân cảnh hay không cũng là một ẩn số.

“Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” là do người thần bí dưới lòng đất hoàng cung truyền cho Hạ đế, người thần bí này là chính hay tà cũng là một ẩn số, nói không chừng môn công pháp này cũng có vấn đề.

Cố Dương vẫn muốn tìm một ít công pháp chân truyền Thượng Cổ, cho dù không thể dùng để tu luyện, cũng có thể dùng để tham khảo, suy diễn ra Thiên Nhân cảnh, thậm chí là công pháp Động Hư cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận