Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 421: Thái Huyền thiên thư

Chương 421: Thái Huyền thiên thư

Ngay cả nhân vật như Hạ đế cũng không có cách nào bước tới một bước kia.

Điều này khiến cho người ta không thể không hoài nghi, có phải là những công pháp này có vấn đề gì hay không.

“Phượng Vũ Cửu Thiên” là công pháp thần thú Phượng Hoàng trước khi niết bàn cố ý truyền ra, có công pháp Thiên Nhân cảnh hay không cũng là một ẩn số.

“Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” là do người thần bí dưới lòng đất hoàng cung truyền cho Hạ đế, người thần bí này là chính hay tà cũng là một ẩn số, nói không chừng môn công pháp này cũng có vấn đề.

Cố Dương vẫn muốn tìm một ít công pháp chân truyền Thượng Cổ, cho dù không thể dùng để tu luyện, cũng có thể dùng để tham khảo, suy diễn ra Thiên Nhân cảnh, thậm chí là công pháp Động Hư cảnh.

Hắn có mô phỏng trong tay và có đủ thời gian để suy diễn.

Cho dù võ đạo của thế giới này đã không còn đường nào để đi thì hắn cũng phải mở ra một con đường mới.

Cho nên, sau khi Cố Dương nghe nói trong động phủ kia có một quyển thiên thư, ngay lập tức bật hệ thống lên và mở mô phỏng ra.

[... Ngươi lợi dụng địa hình phức tạp, vòng vèo một vòng quay trở lại động phủ kia, dùng hóa thân Phượng Hoàng mở đường giết vào, lấy được quyển Thái Huyền thiên thư trong Tàng Kinh các. Ngươi có được thiên thư truyền thừa, lại lâm vào vòng vây của quỷ vật, pháp lực cạn kiệt, cuối cùng chết trận, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Đến tay rồi!

Hắn mừng rỡ quá đỗi, một lần mô phỏng đã thành công lấy được quyển thiên thư kia, quá thuận lợi.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ một trong những điều sau.]

[…]

Cố Dương kiên định lựa chọn điều số hai.

Tức khắc, vô số khẩu quyết công pháp huyền diệu thâm ảo tràn vào trong đầu hắn.

Một lát sau, hắn cảm thấy không thích hợp: “Hả, sao chỉ có tầng thứ nhất?”

Nội dung trong đầu chỉ có tầng thứ nhất, cũng chính là Thần Thông cảnh, bao gồm nội dung của ba cảnh giới Trúc Cơ, Kim Đan và Nguyên Anh.

Không có công pháp sau Thiên Nhân trở lên.

“Đáng chết.”

Cố Dương thầm mắng một tiếng, những công pháp bí tịch này đều có tật xấu như vậy, sẽ không trực tiếp đưa tất cả công pháp cho ngươi, chỉ có tu vi đến đó mới có thể đạt được công pháp cảnh giới tương ứng.

Tu vi của hắn lúc này tương đương với Kim Đan kỳ, công pháp có thể đạt được chính là Nguyên Anh kỳ.



Chỉ riêng công pháp cảnh giới này đã để cho hắn mở rộng tầm mắt.

Hoàn toàn khác với “Phượng Vũ Cửu Thiên” và “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” tinh giản, trong “Thái Huyền thiên thư”, chỉ riêng nội dung của ba cảnh giới đã vượt qua hai môn công pháp này gấp mười lần.

Chưa kể nội dung bên trong đều rất sâu sắc, chứa đựng lượng thông tin rất lớn, mở rộng ra, nhiều hơn gấp trăm lần so với công pháp võ đạo.

Vốn dĩ có rất nhiều nội dung biết rõ, nhưng không biết nguyên do, hắn đều có thể dùng thiên thư giải đáp, càng hiểu sâu hơn đối với con đường tu hành.

Rất nhiều chỗ khiến cho hắn có một loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tu tiên giả của Thượng Cổ hiểu biết về trời đất này vượt qua tưởng tượng của hắn.

So ra thì võ đạo phổ biến ở Đại Chu hiện nay chỉ là phiên bản đơn sơ mà thôi, không biết đã bị xóa đi bao nhiêu nội dung rồi.

Những nội dung kia nhìn như vô dụng, nhưng lại có thể làm cho võ giả hiểu được bản chất tu hành, có thể trợ giúp võ giả đi xa hơn.

Nói thật, Cố Dương vốn có chút không để ý tới tu tiên giả, bất luận là ở Thủy Nguyệt động thiên, hay là Hoàng Tuyền động thiên, thậm chí là Kim Đình động thiên.

Hắn gặp phải tu tiên giả, cảm giác đều rất yếu, hắn không tốn chút sức lực đã giết được tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đổi lại là võ giả Bất Lậu cảnh thì sẽ khó khăn hơn một chút.

Hiện tại xem ra, dưới cùng cảnh giới, hiểu biết về bản chất tu hành, võ giả lại không bằng tu tiên giả.

Võ giả càng giống như chủ nghĩa thực dụng, sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng chắc chắn không có cách nào đi quá xa.

Tu tiên giả đi săn càng rộng, tu hành chậm, nhưng hiểu rõ tu hành hơn, chú trọng là chuẩn bị tốt để thành công.

Chỉ là dưới hoàn cảnh thiên đạo đã chết hiện tại, không người nào có thể đột phá đến Động Hư cảnh, võ giả còn được lợi hơn so với tu tiên giả.

Điều này là do hoàn cảnh đặc biệt.



“Nhất định phải có được quyển thiên thư kia.”

Cố Dương hạ quyết tâm rồi đột nhiên chuyển hướng, giết về phía đám quỷ vật phía sau.

Quỷ vật Hoàng Tuyền động thiên quả thực giống như là vô cùng vô tận, hôm nay hắn đã giết không dưới một trăm con mà vẫn còn cuồn cuộn không ngừng hiện ra.

Linh khí trong động phủ kia giống như là một mồi nhử, hấp dẫn toàn bộ quỷ vật xung quanh lại đây.

Theo thời gian trôi qua, quỷ vật đến sẽ càng ngày càng nhiều.

Cho nên, phải nắm bắt thời gian.

Bằng không đợi đến khi động phủ kia hoàn toàn bị quỷ vật chiếm lĩnh, quyển thiên thư kia cũng sẽ bị chúng nó hủy mất.

“Sao mà Hoàng Tuyền động thiên lại biến thành dáng vẻ thế này? Chẳng lẽ là… ngươi muốn làm gì?”

Trong đầu hắn, cây chùy kia còn đang không ngừng lải nhải, dường như là bị nhốt ở cái động phủ kia quá lâu, trở nên nói nhiều hơn.

Đột nhiên nó ý thức được Cố Dương muốn làm cái gì, giọng nói có chút giật mình, hét lớn: “Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo.”

Nói xong, bản thể của cây chùy không ngừng giãy dụa.

Thế nhưng sức mạnh của nó đã tiêu hao quá nhiều, trong thời gian ngắn lại không có cách nào tránh thoát.

Cố Dương vất vả lắm mới có được linh bảo này, làm sao có thể dễ dàng để cho nó bay đi. Hắn mượn thần thông của Thông Thiên Thần Viên, có được sức mạnh vô cùng cường đại, cho dù là lúc nó hưng thịnh cũng đừng hòng dễ dàng trốn thoát.

Hóa thân Phượng Hoàng bay ra khỏi mi tâm của hắn, miệng phun ra hỏa diễm, trong nháy mắt đã thiêu hủy một phần ba quỷ vật.

Lần này, hắn không giữ lại chút nào, Phượng Hoàng đại phát thần uy, hóa thành một con hỏa điểu khổng lồ, hỏa diễm đi tới đâu, quỷ vật đều hóa thành tro tàn.

...

Cố Dương đi theo phía sau hóa thân Phượng Hoàng, chỉ chốc lát sau đã trở lại cửa động phủ kia.

Cửa ra vào chật ních quỷ vật rậm rạp, không dưới mấy trăm con.

Hỏa diễm trên người hóa thân Phượng Hoàng bùng lên, há miệng, một luồng hỏa diễm kim sắc bay ra.

Đây là ngọn lửa nguyên bản của nó, lá bài tẩy cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận