Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 426: Phong Thần cốc

Chương 426: Phong Thần cốc

Cao Phàm trầm mặc, qua một hồi lâu lại vác cuốc lên lần nữa, yên lặng làm việc.



……

Lạc châu.

Lạc vương phủ, đây là vương phủ độc nhất vô nhị của Đại Chu, có được quyền thế chí cao vô thượng.

Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần Lạc vương phủ còn ở đây một ngày thì giang sơn Triệu gia sẽ vững như thái sơn.

Trong không gian bí ẩn nào đó, một nam tử trẻ tuổi cả người ngâm mình trong một cái ao xanh biếc, lúc hô hấp, tất cả không khí xung quanh đều tuôn vào trong cơ thể hắn.

Đột nhiên, toàn bộ không gian khẽ chấn động.

Nam tử mở mắt ra, một lát sau lại nhắm mắt lại lần nữa, tiếp tục hít vào thở ra, giống như chưa có gì xảy ra.



……

“Nhanh thật!”

Cố Dương trong bóng tối cảm nhận được mình bị một ý nghĩ khóa chặt.

Đối phương đang không ngừng tới gần với tốc độ cực nhanh, giống như đang dịch chuyển tức thời.

“Lại lần nữa.”

Hắn lại mở mô phỏng một lần nữa, đây là lần thứ mười tám.

“Còn thiếu một chút.”

Sau khi nhận được phần thưởng, hắn cảm thấy mình đang đến gần đáp án đó, thời điểm này chỉ còn thiếu một cơ hội.

Lúc này, hắn kia đã tới Đông Hải.

Một lát sau, hắn đi tới chỗ truyền tống trận.

“Xem ra vẫn phải tới Thụy Cầm đại lục một chuyến.”

Cố Dương bước vào truyền tống trận, trời đất bỗng chốc quay cuồng, người biến mất tại chỗ, đến một cái thế giới động thiên khác.

Bồng Lai thiên!

Góc đông nam của Thụy Cầm đại lục, Phong Thần cốc.

Nơi này là một trong mười cấm địa của đại lục, cực kỳ nguy hiểm, cho dù là ngự thú sư Truyền Kỳ cũng không dám tùy tiện bước vào.

Trước mắt được biết, bên trong Phong Thần cốc có ba sinh vật siêu phàm Đồ Đằng cấp.

Trong đó nổi tiếng nhất là Kim Bằng Điểu. Lúc ban đầu, sinh vật phong hệ siêu phàm này được coi là hóa thân của Phong Thần, mà đây cũng là nguồn gốc của cái tên Phong Thần cốc này.

Hôm nay, Phong Thần cốc vốn ít người lui tới lại có ba bóng người đến.

Đó là hai nam một nữ, dùng thủ đoạn nào đó che dấu đi khí tức, trốn ở bên ngoài một sơn cốc nào đó.

Bốn phía sơn cốc này hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót cũng không có.

Ba người đều nhìn về sơn cốc phía trước, đang dùng kết nối tư duy để trao đổi với nhau.

“Hai người đến Phong Thần cốc vào lúc này có mục đích gì, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ. Ta cũng sẽ không giấu diếm, Kim Bằng Điểu sắp đẻ trứng, nhưng với thực lực của nó, cho dù vừa mới đẻ trứng xong thì chúng ta cũng tuyệt đối không thể chiến thắng được. Chúng ta chỉ có liên thủ mới có một cơ hội.”

Người nói chuyện tên là Phùng Kỳ, là phó viện trưởng của một học viện Bắc Phương đế quốc, ngự thú sư Truyền Kỳ đỉnh cấp, thanh danh hiển hách.

Vẻ mặt người kia lạnh như băng, ngôn từ ngắn gọn: “Không cản trở, tự dựa vào bản lĩnh.”

Người này tên là Khâu Niệm Trung, đến từ liên minh Phương Nam, đồng thời cũng là ngự thú sư Truyền Kỳ đỉnh cấp, danh tiếng không dưới Phùng Kỳ.

Hai người nhìn về phía nữ tử kia, nàng mặc váy dài màu tím, đầu đội một chiếc vương miện thủy tinh, làn da trắng đến gần như trong suốt, đồng tử xanh biếc, môi khẽ mở: “Được.”

Nữ nhân này là Băng Tuyết nữ vương danh tiếng lẫy lừng, đến từ Tây Thụy quốc của cực tây, là kẻ thù truyền kiếp với Bắc Phương đế quốc.

Nàng và Phùng Kỳ đương nhiên là nhìn nhau không vừa mắt, nếu không phải vì muốn đoạt được trứng của Kim Bằng Điểu thì đã sớm đánh nhau rồi.

Thụy Cầm đại lục chỉ có bốn mươi bảy loại thú được công nhận đẳng cấp trưởng thành ở Đồ Đằng cấp.

Kim Bằng Điểu chính là một trong số đó.

Đối với ngự thú sư Truyền Kỳ, muốn tiến thêm một bước để trở thành ngự thú sư Truyền Thuyết, con đường duy nhất chính là thu phục một con sủng thú cùng đẳng cấp Đồ Đằng cấp.

Đẳng cấp trưởng thành của sủng thú chính là giới hạn cấp bậc cuối cùng mà nó có thể đạt tới.

Từ xưa đến nay, cũng chỉ có ngự thú sư Chi Thần kia mới có thể đột phá giới hạn này.

Ba người ở đây đều là ngự thú sư Truyền Kỳ đỉnh cấp, nhưng vẫn không có cách nào tiến thêm một bước nữa.

Bởi vì sủng thú Đồ Đằng cấp chỉ có thể gặp mà không thể cầu, một khi xuất hiện một con, thậm chí nó có thể gây ra chiến tranh giữa hai quốc gia.

Bọn họ thông qua con đường tắt của mình biết được Kim Bằng Điểu sắp đẻ trứng, mới mạo hiểm đến đây.

Kim Bằng điểu là sinh vật siêu phàm Đồ Đằng cấp, sinh ra ấu thú, đẳng cấp trưởng thành đương nhiên cũng là Đồ Đằng cấp.

Nếu có thể có được một quả trứng, thu làm sủng thú, chờ nó trưởng thành sẽ có hy vọng trở thành ngự thú sư Truyền Thuyết.

Chỉ là Kim Bằng Điểu cũng không dễ chọc.

Trong lịch sử, không phải không có ngự thú sư Truyền Thuyết từng có chủ ý với nó, cuối cùng đều là tay không trở về.

Ba người đều biết, chuyến này cực kỳ nguy hiểm, đánh nhau ở đây là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

Cho nên cho dù là thù hận có lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể tạm thời buông xuống.

Hết thảy đợi đến khi Kim Bằng điểu đẻ trứng xong rồi nói sau.

Giống như Khâu Niệm Trung nói, đến lúc đó, mỗi người đều tự dựa vào bản lĩnh.

Đột nhiên, Phùng Kỳ nói: “Nghe nói Mục Quân cũng ở Phong Thần cốc.”

Nghe được cái tên Mục Quân này, vẻ mặt hai người đều có chút biến hóa.

Danh tiếng của Mục Quân rất lớn, tuy rằng chỉ là Truyền Kỳ, nhưng cũng không dễ chọc.

Người này được xưng là “Huyễn Thuật Chi Vương”, có một con sủng thú Huyễn Ngọc Điệp, phóng thích huyễn thuật, làm cho người ta khó lòng phòng bị, không ít Truyền Thuyết đỉnh cấp đã từng chịu thiệt thòi từ chỗ hắn.

Phùng Kỳ chủ động nói ra tình báo Mục Quân ở Phong Thần cốc, cũng không phải hắn không vụ lợi.

Hắn từng bị Mục Quân đùa giỡn một phen, chịu một lần thiệt thòi lớn nên hận hắn thấu xương, hắn cũng không muốn lúc này đây lại bị tên hỗn đản kia được lợi.

Để cho hai người trước mắt biết sự tồn tại của Mục Quân, bọn họ sẽ sinh lòng phòng bị.

Nếu Mục Quân thật sự dám xuất hiện thì sẽ có thể cho hắn một bất ngờ.

Phùng Kỳ nghiên cứu Băng Tuyết nữ vương rất sâu, hắn biết sủng thú của nàng hẳn là có thể khắc chế con Huyễn Ngọc Điệp kia, chỉ cần phá vỡ huyễn thuật đáng ghét kia, một con Đại Địa Chi Hùng căn bản không đáng sợ.

Đột nhiên, trong sơn cốc kia bộc phát ra một cỗ sức mạnh mạnh mẽ, trong lúc nhất thời, trời đất vì đó mà biến sắc.

Ba ngự thú sư Truyền Kỳ đỉnh cấp đều cảm thấy một cỗ áp lực khủng bố, giống như sóng biển áp tới, làm cho bọn họ có một loại cảm giác đang ở trong biển rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận