Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 434: Hồng Nguyệt Đại Thánh

Chương 434: Hồng Nguyệt Đại Thánh

Chúng nữ nhìn về phía Hi Hoàng và Y Phù.

Hi Hoàng tỏ vẻ sốt ruột, “Mới vừa rồi trong lòng ta đột nhiên chấn động, đó là một loại cảm ứng huyết mạch, phụ thân nhất định đã xảy ra chuyện.”

Y Phù cũng nói, “Giữa ta và hắn có một loại khế ước, ta đột nhiên đã mất đi cảm ứng với hắn.”

Chu Tông Nghiệp vừa nghe, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nói, “Muốn biết tung tích của Cố huynh đệ, chỉ có thể đi tìm một người rồi.”

“Ai?”

“Chủ nhân của Hồng lâu.”

Vèo ——

Lăng Linh là người đầu tiên bay đi, nàng đã từng ở trong Hồng lâu nhiều năm, biết vị trí của Hồng lâu.

Ngay sau đó các nàng Tô Thanh Chỉ cũng đuổi kịp.

Chu Tông Nghiệp nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi, trong lòng tuyệt đối không thoải mái.

Hắn cũng không hy vọng Cố Dương sẽ xảy ra chuyện.





Bên ngoài Hồng lâu, Lăng Linh mới vừa hạ xuống đã nhìn thấy một lão giả chờ sẵn ở bên ngoài, chính là Thẩm lão năm đó chiếu cố nàng rất nhiều.

Thẩm lão gật đầu mỉm cười với nàng, sau đó đưa một tờ giấy qua, “Đây là do chủ nhân kêu ta đưa cho ngươi.”

Lăng Linh ngẩn ra, nhận lấy tờ giấy, mở ra vừa nhìn, chỉ thấy trên đó viết, “Cố Dương ở Tam Thánh môn.”

Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.

Tam Thánh môn, một trong tứ đại thánh địa, thế lực này có ba cường giả Thiên Nhân.

Tào Y Y và Hi Hoàng là hai người gần như đồng thời đến cùng nàng, thấy được nội dung trong tờ giấy, sắc mặt đều thay đổi theo.

Ngay sau đó các nàng Lăng Linh và Tô Thanh Chỉ đến rồi, sau khi biết được tung tích của Cố Dương đều tỏ vẻ sốt ruột lo lắng.

Lăng Linh hỏi, “Thẩm lão, đi đến Tam Thánh môn như thế nào vậy.”

Thẩm lão nói, “Lấy thực lực của các ngươi, đi Tam Thánh môn chính là chịu chết. Đừng đánh mất tính mạng một cách vô ích.” Nói xong xoay người đi vào trong viện, cũng đóng cả cửa lại.

“Đứng lại.”

Tào Y Y tính khí nóng nảy nhất nào chịu được như vậy, Hư Không tiên đằng trong tay quất ra, khi sắp đụng đến cánh cửa kia lại bị một luồng lực lượng vô hình chặn lại. Hư Không tiên đằng mọi việc suôn sẻ lại đánh toi công.

Nàng biến sắc, cuối cùng không ra tay nữa.

Tiểu lâu màu đỏ tầm thường này quả thật không đơn giản.

Tô Thanh Chỉ hơi hoang mang lo sợ hỏi Lăng Linh, “Làm sao bây giờ?”

Lăng Linh coi như trấn định, trong lòng nhanh chóng có chủ ý, nói, “Trước mắt chỉ có thể tìm người có thể giúp đỡ được.”

“Đi đâu tìm?”

“Hoàng cung!”

Nếu nói trong thiên hạ này ai có quan hệ đặc thù với Cố Dương, lại biết vị trí của Tam Thánh môn, không phải vị thái hậu trong hoàng cung kia thì còn ai nữa.

“Tiểu tử, sao ngươi lại đắc tội nữ nhân kia vậy?”

Trong không gian này, bốn phía không hề có ánh sáng, cũng không có bất cứ nguyên khí gì, Cố Dương đang thăm dò sự huyền bí của Bất Lậu cảnh, đột nhiên có một giọng nói già nua truyền đến bên tai.

Giọng nói kia lạnh lùng, không hề có một chút độ ấm, giống như rắn độc.

Hắn mở to mắt, trong bóng đêm giống như có một tia sáng lạnh lóe lên, “Ai?”

Mới vừa rồi Triêu Dương Đại Thánh ném hắn giam giữ vào đây, không nghĩ tới ở đây còn có người khác.

Giọng nói già nua kia lại vang lên, “Một tiểu tử Bất Lậu cảnh lại cũng bị nhốt vào trong ám ngục, rốt cuộc trên người ngươi có chỗ đặc thù gì vậy?”

Ánh mắt Cố Dương lóe lên.

Trong câu nói này của đối phương đã để lộ vài tin tức quan trọng.

Chủ nhân của giọng nói kia có tu vi tối thiểu là Thiên Nhân.

Thêm với bị giam giữ trong nơi tên ám ngục này rất có thể không chỉ có một cường giả Thiên Nhân.

Triêu Dương Đại Thánh có thể giam giữ cường giả Thiên Nhân ở đây, chỉ sợ thực lực của nàng còn vượt qua dự đoán của hắn.

Còn có đối phương nói là “Bất Lậu cảnh” chứ không phải “Nguyên Anh”, vậy có nghĩa rằng người này xuất thân Thần Châu, tu hành võ đạo.

Sau khi võ đạo hưng thịnh, người có thể thành Thiên Nhân chỉ có hơn mười người.

Người này rốt cuộc là người nào?

Trong lúc suy nghĩ của Cố Dương thay đổi thật nhanh, trên mặt lại nở nụ cười, mở miệng nói, “Tiền bối xưng hô như thế nào?”

“Không biết bao nhiêu năm không có ai hỏi danh tính của lão phu rồi, lão phu họ Thương.”

Họ Thương?

Cố Dương suy nghĩ một lúc, vẫn không nghĩ ra được Thiên Nhân nào họ Thương.

Từ Hạ triều cho đến nay, cường giả Thiên Nhân cảnh chỉ có mấy người này, Lâm gia một người, Lạc vương, Viện trưởng Văn viện. Xa hơn về trước chính là cả nhà Hạ đế, tổng cộng mười người.

Mấu chốt là cả nhà Hạ đế không phải họ Thương.

Xa hơn về trước dường như chỉ có mỗi Vô Danh đạo nhân sáng lập ra Đạo môn, còn có vị sáng lập ra Kiếm cung.

Sau đó, giọng nói già nua kia phản ứng lại kịp, không được vui nói, “Này, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi đâu, vì sao nữ nhân kia lại nhốt ngươi vào đây?”

“Có thể bởi vì, ta đùa giỡn nàng đi.” Cố Dương bịa ra.

Giọng nói già nua kia hừ lạnh một tiếng, “Hay cho ngươi tiểu tử láu cá, miệng không nói một lời nói thật.”

Sau đó không nói gì nữa.

Cố Dương cũng không nói nữa, tiếp tục thăm dò biến hóa sau khi đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Sau khi phá vỡ bí mật giấu trong cơ thể con người, tiềm lực trong cơ thể hắn hoàn toàn được khai phá, trạng thái này tương tự với giải được mã gen. Lực lượng có tăng lên về chất.

Lực lượng bản thể của hắn lúc này, khi toàn lực bộc phát ra đã không kém hơn Thông Thiên thần viên.

Nhưng mà bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy phải trả giá cực nhiều, dù sao thân thể của nhân loại vốn không cách nào đánh đồng với thần thú như Thông Thiên thần viên.

Mà cái giá phải bỏ ra chính là hao hụt tuổi thọ.

Hắn hấp thu tinh huyết của nhiều thần thú như vậy, đặc biệt đã nuốt căn nguyên phượng hoàng hai lần, có được căn nguyên cực kỳ hùng hậu, vượt xa bất cứ cường giả Bất Lậu cảnh nào trên đời này.

Vậy có ý nghĩa rằng tuổi thọ của hắn đã trở nên cực kỳ dài.

Hiện giờ hắn có thể đại khái suy tính ra được tuổi thọ của mình, nếu như chỉ tính hao tổn tự nhiên, hắn có thể sống trên một vạn năm. Đã gấp trên mười lần cường giả Bất Lậu cảnh thông thường.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống hắn không vận dụng pháp lực và thần thông.

Một khi hắn ra tay với người khác, cho dù là dùng pháp lực hay sử dụng lực lượng vượt qua cực hạn đều sẽ tiêu hao tuổi thọ của mình.

Đến lúc này cuối cùng hắn đã biết vì sao cường giả Bất Lậu cảnh hiếm khi ra tay với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận