Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 447: Tai họa ngập đầu

Chương 447: Tai họa ngập đầu

“Lại có đến ba hóa thân thần thú.”

Tư Thần chân nhân chậc chậc bảo lạ, “Không ngờ nguyên thần của kẻ này lại mạnh mẽ như vậy. Đáng tiếc hắn sinh sai thời đại, nếu như ở thời Thượng Cổ, tư chất như vậy, vài vị thiên quân đều muốn cướp đoạt thu làm đồ đệ.”

“Lát nữa phát cho hắn một tấm thiệp mời.”

Ngọc Lộ đáp lời, “Dạ.’

Thực lực như vậy đã có tư cách tham gia đại hội Dao Trì.





“Cái gì?”

Tần Quang thấy Cố Dương thả ra liên tiếp ba hóa thân thần thú, đều có tu vi Bất Lậu cảnh, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Cửu Châu đại trận tự nhiên mạnh mẽ, nhưng phải nhìn xem là ai khống chế.

Ở trong tay lão tổ tự nhiên có uy thế Thiên Nhân.

Nhưng đến trong tay hắn lại chỉ có uy lực Bất Lậu cảnh đỉnh phong mà thôi. Đối mặt với ba con thần thú Bất Lậu cảnh, lấy ít địch nhiều sẽ không phải là đối thủ.

“Cửu Thiên Ngự Thần quyết của hắn lại tu luyện đến mức độ này rồi.”

Tần Quang và Liễu Chính đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tu vi của bản thân hắn tiến bộ nghịch thiên như thế thì thôi, công pháp giống như Cửu Thiên Ngự Thần quyết lại nhanh tu luyện ra hóa thân thần thú như vậy.

Vậy có còn để cho người ta sống không?

Vậy có ý nghĩa rằng một mình Cố Dương đã tương đương với bốn cường giả Bất Lậu cảnh.

Trong Bất Lậu cảnh, có ai là đối thủ của hắn chứ?

Đó chính là thần thú, trong cùng cấp bậc, gần như là tồn tại vô địch, Cố Dương đột nhiên thả ba con ra. Cho dù là lão tổ, chỉ sợ đều vô cùng đau đầu đi.

Tần Quang trơ mắt nhìn quang long kia kêu thảm bị chia tách hoàn toàn ra dưới tàn sát bừa bãi của ba con thần thú, cuối cùng hóa thành tia sáng, triệt để biến mất trong không khí.

Sắc mặt của hắn hoàn toàn xanh mét, nhìn Cố Dương từ đầu đến cuối vẫn chưa hề ra tay, thân thể không kiềm chế được run run, không biết là do phẫn nộ hay sợ hãi.

Vèo!

Đột nhiên, con viên hầu lông vàng kia xuất hiện ở trước mặt hắn, biến thành cao ngang người, chộp lấy Cửu Châu ấn ở trong tay hắn, còn nhe răng với hắn rồi mới bay về bên cạnh Cố Dương.

Toàn bộ quá trình, Tần Quang cứng đờ ở đó, kể cả pháp lực đều đọng lại, vốn không hề phản kháng.

Liễu Chính ở bên cạnh cũng như thế.

Đây chính là uy hiếp của thần thú Thượng Cổ, tu vi của Thông Thiên thần viên đã đến tầng thứ ba của Bất Lậu cảnh rồi, ở trên bọn họ xa. Muốn giết bọn họ chỉ là chuyện đâm một ngón tay mà thôi.



Tần Quang mất Cửu Châu ấn, nhất thời mặt xám như tro tàn.

Khối Cửu Châu ấn kia rất quan trọng đối với Tần gia, năm đó lão tổ đã dựa vào Cửu Châu đại trận để ngăn chặn Lạc vương cảnh giới Thiên Nhân.

Mất đi Cửu Châu ấn, lão tổ ngăn cản Lạc vương như thế nào?

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc Sở Tích Nguyệt bị cướp đi nhiều lắm, rất có thể sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Tần gia.

Bên kia, Cố Dương thu được một khối Cửu Châu ấn cuối cùng, tâm tình thật tốt, nói, “Nói cho Tần Vũ, muốn đoạt lại Cửu Châu ấn thì đến Thần Đô tìm ta.”

Nói xong hắn đã mang theo Sở Tích Nguyệt tiêu sái rời đi.

Cố Dương mới vừa bay đi không lâu, đột nhiên thấy hoa mắt, một vị chiến tướng giáp vàng chặn ở trước mặt hắn, cầm một cây trường kích trong tay, dưới mũ giáp màu vàng là một khuôn mặt lạnh cứng giống như đá hoa cương.

Ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy đối phương, trong lòng hắn đã sinh ra cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.

Giống như không lâu trước đây cảm giác khi hắn gặp được Triêu Dương Đại Thánh vậy.

Người trước mắt còn nguy hiểm hơn Triêu Dương Đại Thánh nhiều.

Thiên Nhân.

Chiến tướng giáp vàng mở miệng, “Ngọc Lộ của Dao Trì, mời các hạ tham gia đại hội Dao Trì.”

Nói xong một tia sáng màu trắng bạc bay đến trước mặt Cố Dương.

Quả nhiên chạy không thoát.

Cố Dương nhìn tấm thiệp mời màu trắng bạc ở trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài.

Ở trong lần mô phỏng vừa rồi, hắn cũng bị người của Dao Trì tiên cung tìm được, mời hắn tham gia đại hội Dao Trì.

Sau đó, hắn sẽ chết ở đó.

Sở dĩ hắn đến Hán châu thành rồi mới hiện thân cứu người chính là vì hy vọng có thể tránh được người của Dao Trì tiên cung.

Đáng tiếc, nên đến vẫn sẽ đến.

Xem ra người của Dao Trì tiên cung rất có thể đến mời Tần Vũ.

Hắn chạy đến Tần phủ chính là tự mình đưa đến cửa.

Cố Dương nhận lấy thiệp mời, nói, “Đến lúc đó nhất định đến nơi hẹn.”

Nhìn vẻ mặt của cường giả Thiên Nhân đang mặc giáp vàng trước mặt, vốn không cho phép hắn từ chối.

“Đến lúc đó cung kính hầu đại giá.” Ngọc Lộ thần tướng thấy hắn nhận thiệp mời, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.

Cố Dương không nhìn thấy rõ hắn rời đi như thế nào, giống như lúc hắn tới vậy, xuất quỷ nhập thần.

“Thiên Nhân…”

Hắn rơi vào trầm tư.

Trước mắt hắn mới chỉ từng tiếp xúc với ba vị cường giả Thiên Nhân.

Viện trưởng, Triêu Dương Đại Thánh, còn có Thiên Nhân của Dao Trì mới vừa rồi kia.

Nhưng cảm giác mà ba người mang đến cho hắn lại hoàn toàn khác nhau.

Viện trưởng cho hắn cảm giác giống như người bình thường, giống như trở lại nguyên trạng, trên người không hề có bất cứ dấu vết nào của võ giả.

Triêu Dương Đại Thánh lại mơ hồ, người ở trước mặt, nhưng lại giống như không tồn tại trên thế gian.

Vị thần tướng mới vừa rồi kia lại cho người ta có cảm giác cường địa, giống như thần thú thượng cổ vậy, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến cho người ta có áp lực cực lớn.

Nếu là người bình thường, chỉ sợ nhìn hắn một cái thôi đã chết ngay tại chỗ rồi.

Ba vị Thiên Nhân thể hiện ra lại là ba trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Điều này khiến cho Cố Dương cảm thấy thật nghi hoặc, Thiên Nhân cảnh rốt cuộc là cảnh giới như thế nào?

Trên tay hắn có ba môn công pháp.

Phượng Vũ Cửu Thiên không có công pháp của Thiên Nhân cảnh.

Cửu Thiên Ngự Thần quyết đơn giản thô bạo, chỉ cần có thể tu luyệ chín hóa thân thần thú đến tầng thứ tám, tự nhiên có thể thành Thiên Nhân.

Còn có chính là Thái Huyền thiên thư, vào thời kỳ Thượng Cổ, Thiên Nhân cảnh còn được gọi là Hóa Thần kỳ, bắt đầu có liên quan đến một phần thiên đạo.

Nhưng mà thiên đạo của thế gian này đã chết rồi, không cách nào tu luyện đến Hóa Thần kỳ.

Có lẽ đến Thủy Nguyệt động thiên hoặc Vạn Tượng động thiên thì có thể tu luyện tới Hóa Thần đi.

“Còn phải đi thỉnh giáo Viện trưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận