Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 454: Trời không dung thứ (2)

Chương 454: Trời không dung thứ (2)

Vì thế hắn mang theo mấy vị sư đệ ra trận.

Hắn mang theo cả sát thi Bất Lậu cảnh do sư tôn ban thưởng cho, vất vả lắm mới bắt được đối phương.

Thân thể bất lậu của cường giả Bất Lậu cảnh vô cùng phiền toái, nếu muốn luyện thành sát thi, chỉ có thể mang hắn về Tử Hồn cốc.

Dù thế nào Thẩm Lập đều không nghĩ tới Cố Dương sẽ xuất hiện ở Tử Hồn cốc vào lúc này.

Đây quả thật là cơ hội trời ban.

Tử Hồn cốc là sân nhà của hắn, bên trong có sát khí vô cùng vô tận, ở trong này lực lượng của hắn là vô cùng vô tận, cho dù đụng phải cường giả Thiên Nhân thì vẫn tự tin có thể toàn thân mà lui.

Cố Dương chạy đến đây đó là tự tìm đường chết.

“Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào.”

Thẩm Lập cười như điên, chỉ thấy sát khí màu đen tràn ngập đến từ bốn phía, hình thành một nhà giam, phong tỏa bốn phương tám hướng lại.

Hắn lạnh lùng nói, “Cố Dương, ngươi có còn nhớ sư đệ ta Đinh Phi không, hôm nay ta phải lấy đầu của ngươi tế anh linh của sư đệ ta.”

“Đinh Phi?”

Cố Dương nghe được cái tên này, hoàn toàn không có ấn tượng, “Ai vậy?”

Vẻ mặt Thẩm Lập trở nên vô cùng âm trầm, “Ngươi…”

Cố Dương nhướng mày, không biết từ khi nào trong tay đã nhiều thêm một cái chùy, đập ra sau.

Chỉ thấy sát thi chui ra từ trong làn sương mù đen ở sau lưng hắn, móng tay dài nhọn định đâm vào đầu hắn, nhưng còn chưa tới gần đã bị một chùy nện đến đầu lún xuống, biến dạng không thành hình người.

Ngay sau đó trên thân nó dấy lên ngọn lửa màu đỏ thắm, chính là Phượng Hoàng chân viêm.

Rất nhanh, sát thi này đã biến thành tro tàn.



Thẩm Lập ở đối diện nheo mắt, thực lực của người này còn đáng sợ hơn dự tính của hắn.

Sát thi kia, khi còn sống chính là một vị Kiếm Thánh, ở trong Pháp Lực cảnh gần như là tồn tại vô địch. Ở trong Tử Hồn cốc bị sương mù đen tế luyện mười mấy năm, thân thể đã chắc chắn đến cực điểm, không hề kém hơn cường giả Bất Lậu cảnh.

Hiện giờ lại bị Cố Dương dùng một chùy nện đến không thành hình người.

Thương thế như vậy vốn không hề gì, nhưng pháp lực của đối phương dường như là khắc tinh của sát thi, lại đốt sát thi lẫn sát khí trong cơ thể thành hư vô.

Cuối cùng hắn đã biết được vì sao Đinh Phi lại chết trong tay người này rồi.

Người này là kẻ địch mạnh của U Minh tông bọn họ.

Thẩm Lập hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đừng đắc ý…”

Chỉ thấy chỗ mi tâm của Cố Dương bay ra một con phượng hoàng cả người tắm trong lửa, bay đến đâu, sát khí không gì không thuận lợi lúc trước lại tan biến vào hư vô rồi.

“Thần thú Phượng Hoàng!”

Thẩm Lập nheo mắt lại, ngọn lửa trên người con Phượng Hoàng kia khiến cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái. Thậm chí có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Đây là khắc tinh của sát khí.

Sau đó lại có một con thần thú bay ra, lần này là một con Bạch Hổ, khí tức trang nghiêm trên thân nó lập tức khóa chặt hắn, sát ý khủng bố kia khiến cho hắn lạnh cả sống lưng.

Sau đó, con thần thú thứ ba xuất hiện, trông giống như con rồng, nhưng lại có một khuôn mặt người, cặp mắt kia giống như mặt trời sáng rực.

Ánh mắt của Thẩm Lập đối diện với ánh mắt của nó, lập tức trước mắt hoàn toàn là ánh sáng chói lọi, không nhìn thấy gì cả nữa, giống như bị mù.

“Ba con thần thú?”

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, khóe mắt không ngừng rơi lệ, trong lòng dâng lên cảm xúc sợ hãi trước nay chưa từng có.

Những con thần thú này, con nào con nấy đều khủng bố.

Mấy vị sư đệ ở bên cạnh cũng giống như hắn đều bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt đều bị làm chói cả, không cách nào nhìn được gì nữa. Cả đám đều vẻ mặt hoảng sợ.

“Liều mạng!”

Thẩm Lập ý thức được uy hiếp trí mạng, không hề giữ lại, bất chấp hậu quả thúc giục pháp lực.

Chỉ thấy sương mù đen trào ra từ trong Tử Hồn cốc lập tức nhiều hơn gấp bội, ngưng tụ bên cạnh hắn, nhanh chóng hình thành một người khổng lồ màu đen.

Giờ phút này hắn đã không quan tâm đến việc bắt được cường giả Bất Lậu cảnh kia nữa.

Chung Tử Lâm cũng là người từng trải, cảm giác được áp lực thả lỏng, dấy lên lực lượng cuối cùng, đã tránh thoát được trói buộc của sương mù đen giống như kén tằm này.

“Sư phụ!”

Chung Ngạn Hành thấy hắn cuối cùng thoát khỏi vây khốn, vui mừng quá đỗi.

Chung Tử Lâm còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy một màn vô cùng tráng lệ.

Bạch Hổ có hình thù vĩ đại kia dậm chân trước, bạch mang thoáng hiện, người khổng lồ do sát khí ngưng tụ mà thành kia lập tức bị phá.

Ngay sau đó ánh mắt của con thần thú thân rồng mặt người kia giống như mặt trời sáng ngời bắn ra hai tia sáng màu vàng, xuyên thủng thân thể Thẩm Lập.

Cuối cùng, Phượng Hoàng hót lên, phun ra ngọn lửa, hóa thành một biển lửa, cuốn kẻ này vào trong đó.

Kèm theo từng tiếng kêu thảm thiết, cả đám người tham gia vây công hắn đều bị ngọn lửa thiêu chết.

Cả người Chung Tử Lâm như rơi vào trong mộng.

Hắn cực kỳ rõ ràng thực lực của những người này, có thể nói pháp lực của bọn họ là khắc tinh của võ giả, hắn bị dính vào một chút thôi mà thân thể bất lậu thiếu chút nữa đã bị phá vỡ. Một thân công lực không phát huy ra được năm phần. Bị bại cực kỳ uất ức.

Hiện giờ những người này lại bị vài con ma thú siêu giai của Cố Dương thoải mái giết chết.

Càng khiến cho hắn không thể nào tưởng tượng nổi chính là con Phượng Hoàng kia đã tăng lên hai cấp bậc so với lần trước.

Từ Truyền Kỳ nhất gia trực tiếp tăng lên đến Truyền Kỳ tam giai.

Mới được bao lâu chứ?

Còn có con hổ màu trắng kia nữa, chỉ sợ là thần thú Bạch Hổ trong truyền thuyết. Đều là Truyền Kỳ tam giai.

Còn con mặt người thân rồng kia, chắc là Chúc Long, Truyền Kỳ nhị giai.

Đây đều là thần thú lưu lại uy danh hiển hách từ thời đại Thượng Cổ.

Mấy tháng ngắn ngủi, thực lực của Cố Dương quả thật đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ngày đó, nếu như Phượng Hoàng có thực lực như vậy, chỉ cần nó ra tay thôi đã có thể xử lý được Thẩm Vận.



Khi ngọn lửa tan đi, vậy có ý nghĩa rằng cường giả Bất Lậu cảnh mạnh nhất kia đã biến thành tro bụi.

Sương mù màu đen bốn phía đều theo đó tiêu tán.

Chung Tử Lâm tiến lên phía trước, khom người xuống thật sâu, “Đạ tạ ơn cứu mạng của Cố huynh đệ, ngày sau có lệnh, Chung mỗ tuyệt đối không chối từ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận