Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 462: Nhân Hoàng kiếm xuất thế (2)

Chương 462: Nhân Hoàng kiếm xuất thế (2)

Cửa đẩy ra, một người trung niên tản ra vẻ nghiêm trang đi tới, chính là Chu Duy Nhạc trưởng tử của Trấn Quốc công, hắn tỏ vẻ vui mừng nói, “Phụ thân, người đột phá đến Bất Lậu cảnh rồi sao?”

Phụ thân hắn Trấn Quốc công bị kẹt ở Pháp Lực tam trọng thiên đã nhiều năm rồi, sau trận chiến tiêu diệt Xích Tôn giáo kia, hắn bị trọng thương, luôn luôn không cách nào khỏi hẳn được.

Hiện giờ hắn chẳng những khỏi hẳn thương thế, thêm với cuối cùng đã bước qua cánh cửa kia, đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Từ đây, Trấn Quốc công có được tuổi thọ ngàn năm, một hai trăm năm sau, có lẽ Chu gia có thể trở thành gia tộc thứ mười hiển hách nhất thiên hạ.

Đây là một chuyện cực tốt cho dù đối với Quốc công phủ hay đối với Đại Chu.

Trên mặt Trấn Quốc công lại không hề có vẻ vui mừng, nhìn thanh Trấn Quốc kiếm này, trầm giọng nói, “Trấn Quốc kiếm không tiếc căn nguyên để tăng thực lực của ta lên, nhất định đã cảm thấy được nguy cơ thật lớn. Duy Nhạc, chỉ sợ Đại Chu đã đến thời điểm sinh tử tồn vong.”

Chu Duy Nhạc nghe được lời phụ thân nói, trong lòng lại không tán thành, theo ý của hắn, chỉ có thực lực mới là của mình.

Phụ thân đã bước vào Bất Lậu cảnh rồi, cho dù Đại Chu diệt vong, chỉ cần hắn còn đây, Chu gia sẽ vững như Thái Sơn.

Tần triều diệt vong, Đại Chu thay vào đó, chín gia tộc lớn trong thiên hạ vẫn là chín. Kể cả Lâm gia khiến Tần triều diệt vong đều kéo dài tiếp.

Chính bởi vì Lâm gia còn có cường giả Bất Lậu cảnh tọa trấn.

Năm đó Tần triều diệt vong, không hề thấy Trấn Quốc kiếm ngã xuống, thay đổi triều đại mà thôi, chỉ cần thực lực còn đó, Chu gia vẫn là Trấn Quốc công phủ.

Chu Duy Nhạc an ủi, “Phụ thân, lấy thực lực của người hiện giờ, cho dù Man tộc xâm nhập thì có gì phải sợ?”

“Không phải đơn giản như vậy.”

Trấn Quốc công lắc đầu, hắn có ràng buộc sâu đậm với Trấn Quốc kiếm, hắn biết, nguy cơ lần này không đơn giản như Đại Chu diệt vong.

Còn hỏng bét hơn việc kia gấp trăm lần.

Làm không tốt chính là Thần Châu đều rơi vào, trăm triệu sinh linh chết không có chỗ chôn.

Nếu nói Trấn Quốc kiếm nối liền số mệnh với Đại Chu, còn không bằng nói là một thể hai mặt với số mệnh Thần Châu.

Trong tối tăm, Trấn Quốc kiếm có thể cảm ứng được biến hóa số mệnh, từ đó kích thích lên phản ứng của nó.

Trấn Quốc kiếm không tiếc truyền hết căn nguyên cho hắn để hỗ trợ hắn đột phá đến Bất Lậu cảnh, tương đương với được ăn cả ngã về không, nó sẽ mất đi năng lực chống đỡ nguy hiểm.

Lỡ như Đại Chu sụp đổ, nó cũng sẽ biến mất theo.

Nếu như là nguy cơ bình thường, Trấn Quốc kiếm tuyệt đối sẽ không làm ra phản ứng cực đoan như vậy.

Tin tức Man tộc trên thảo nguyên xuất hiện một vị cường giả Thiên Nhân vẫn nằm trong trạng thái phong tỏa, người biết được tin tức này chỉ có Hồng lâu và thái hậu.

Hồng lâu có con đường tin tức của mình, thái hậu lại được biết từ chỗ Cố Dương.

Tin tức của Cố Dương lại đến từ mô phỏng tương lai.

Trừ đó ra, trước mắt toàn bộ Đại Chu còn không có ai biết được tin tức này.

Trấn Quốc công cũng còn chưa biết chuyện này.

Đương nhiên, Trấn Quốc kiếm sẽ xuất hiện phản ứng quá khích như vậy không chỉ vì cảm ứng được trên thảo nguyên xuất hiện một vị Thiên Nhân.

Nguy cơ mà nó cảm ứng được còn đáng sợ hơn chuyện này nhiều lắm.

Thế giới này sắp hủy diệt.

Chính vì dưới nguy cơ như vậy, Trấn Quốc kiếm mới có thể được số mệnh của thế giới này thêm vào, lực lượng tăng nhiều, thậm chí có thể tặng lại lên trên người chủ nhân.



Ong ——

Đột nhiên, Trấn Quốc kiếm điên cuồng chấn động lên, tử khí vờn quanh bắt đầu tuôn ra, gần như định tự bay đi.

Trấn Quốc công chưa từng thấy Trấn Quốc kiếm phản ứng kịch liệt như thế, kể cả lúc trước khi hoàng đế bị giết cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.

Hắn chìa tay, nắm Trấn Quốc kiếm trong tay, chỉ một thoáng đã rõ ràng tất cả.

Chu Duy Nhạc ở bên cạnh nhìn thấy Trấn Quốc kiếm khác thường như thế, không khỏi lo lắng hỏi, “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?”

“Hắn đến rồi!”

Trấn Quốc công nói một câu, người đã biến mất tại chỗ.

Hắn?

Hắn là ai vậy?

Chu Duy Nhạc rất nghi hoặc, nhưng lại không biết hỏi ai.



… …

“Mẫu hậu, hài nhi thỉnh an người.”

Tê Phượng các trong hoàng cung, tiểu hoàng đế tuổi gần mười một tuổi quỳ xuống, cung kính dập đầu.

Trong phòng, Tô Ngưng Yên lại không tập trung, thuận miệng nói, “Đứng lên đi, hoàng đế không cần làm đại lễ như vậy.”

Tiểu hoàng đế đứng lên nói, “Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, hài nhi làm gương mẫu cho thiên hạ, lễ không thể bỏ.”

Lúc này Tô Ngưng Yên không có tâm tình nói chuyện này với tiểu hoàng đế, khoát tay, “Lui ra đi.”

“Dạ.”

Tiểu hoàng đế chậm rãi lui ra ngoài điện, đến bên ngoài, hắn mang theo nụ cười trên mặt, dẫn nội thị rời khỏi Tê Phượng các.

Trong các, không biết vì sao, hôm nay Tô Ngưng Yên luôn có cảm giác vô cùng lo sợ, giống như có một chuyện không tốt muốn phát sinh.

Dự cảm của võ giả vô cùng chuẩn, nàng trầm ngâm một lát, mở lối vào địa cung, xuống phía dưới.

Sâu trong lòng đất là một địa cung cực lớn.

Ở vị trí chính giữa đặt một cái đỉnh lớn, một ngọn lửa màu lam đang dấy lên trong đỉnh.

Trong ngọn lửa là một thanh kiếm, thân kiếm lấp lánh ánh sáng, ở chỗ mũi kiếm có thể thấy được một cái khe rất nhỏ.

Thanh kiếm này chính là Bích Tiêu kiếm mà Tô Ngưng Yên đã lấy được từ trong Trấn Yêu tháp, mũi kiếm của nó bị chặt đứt, mấy tháng qua đang dần dần chữa trị dưới ngọn lửa đốt cháy trong đỉnh lớn.

Một nữ tử mặc cung trang ngồi trước đỉnh lớn, chỉ thấy trên trán nàng đều là mồ hôi, cực kỳ tập trung nhìn chằm chằm vào Bích Tiêu kiếm trong ngọn lửa.

Tô Ngưng Yên cúi người thi lễ, “Sư tôn, không biết vì sao, đệ tử cảm thấy bất an lạ thường. Luôn cảm thấy có một chuyện rất không tốt muốn phát sinh.”

Nữ tử mặc cung trang nghe vậy nhướng mày, nói, “Ngươi còn chưa tới Thiên Nhân cảnh, chưa có năng lực gió thu không thể lay động nổi xác ve.”

“Nhưng mà ngươi là Thái hậu Đại Chu, mang số mệnh của Đại Chu, đây chắc là một kiểu nhắc nhở đến từ trong tăm tối.”

Tô Ngưng Yên nheo mắt lại, “Có phải sư tôn đang nói đến Đại Chu sẽ phát sinh chuyện lớn không?”

“Không ——”

Nữ tử cung trang còn chưa dứt lời, giống như cảm ứng được gì, quay ngoắt đầu lại, toàn bộ trên mặt đều là vẻ khiếp sợ, thất thanh nói, “Nhân Hoàng kiếm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận