Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 470: Nhận chủ (2)

Chương 470: Nhận chủ (2)

Cố Dương đang nói đến nước miếng tung bay, đột nhiên, Thanh Hạo ngắt lời hắn, “Thần Châu hiệu giờ phải làm như thế nào mới khiến Nhân tộc phát triển lớn mạnh?”

Diễn đến thịt rồi!

Cố Dương thấy hắn hỏi đến Đại Chu, ánh mắt sáng ngời.

Thật hiển nhiên, “Nhân Hoàng” trước mắt này chắc là nguyên linh của Nhân Hoàng kiếm biến thành. Lúc này đề cập đến hiện trạng của Thần Châu, có ý nghĩa rằng hắn đã thông qua khảo nghiệm bước đầu của nguyên linh.

Cố Dương nói, “Vấn đề lớn nhất của Nhân tộc chính là chia năm xẻ bảy, bước đầu tiên là thống nhất toàn bộ Nhân tộc, không chia rẽ nội bộ. Đến lúc đó lại định ra đủ loại chế độ…”

Tiếp theo hắn lại bắt đầu liên tục thao thao bất tuyệt.

Cuối cùng, hắn tổng kết lại, “Nhưng mà, muốn thống nhất Nhân tộc thì cần phải có thực lực mạnh mẽ, kính xin ngươi giúp ta một tay.”

“Thanh Hạo” nhìn hắn hồi lâu, lắc đầu, nói, “Tuy rằng ngươi có mưu lược, nói đến thống trị quốc gia như thế nào thì có đạo lý rõ ràng, nhưng mà ngươi không phải là một vị vương giả.”

“Giống như vị trước kia vậy, ở trong lòng ngươi, tu hành của bản thân ngươi còn quan trọng hơn cả tương lai của Nhân tộc.”

Ặc ——

Chuyện này quả thật không thể cãi lại được, dù sao Cố Dương chỉ là kẻ xuyên không, làm sao có thể có tinh thần kính dâng tất cả cho toàn bộ Nhân tộc của thế giới khác được?

Hắn còn chưa hết hy vọng, nói, “Nhưng mà, ngươi đã không có lựa chọn, đúng không?”

Thanh Hạo im lặng.

“Dao Trì tiên cung xuất thế, toàn bộ thế giới đều sẽ phải trải qua một trận kiếp nạn. Thần tiên cao cao tại thượng này sao sẽ để ý đến chết sống của người bình thường được? Đến lúc đó nhất định là sinh linh đồ thán.”

Cố Dương đã thấy được “Tương lai”, cho nên nói vô cùng chắc chắn.

Tuy rằng không biết Dao Trì tiên cung phát điên cái gì, tại sao muốn chém tận giết tuyệt các thế lực, nhưng đây đã là chuyện không cách nào tránh khỏi được.

Từ Đại Chu, đến tứ đại thánh địa, rồi đến Quảng Hàn tiên cung, Thủy Nguyệt động thiên, Kim Đình động thiên, Thụy Cầm đại lục…

Dao Trì tiên cung đều giết toàn bộ những nơi này.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa.

Ở trong quá trình này, lại có bao nhiêu người thường sẽ chết oan chết uổng?

Đáng sợ nhất chính là, lỡ như Dao Trì tiên cung đánh đến Hoàng Tuyền động thiên, lại không cách nào tiêu diệt toàn bộ những quỷ vật đó, vậy việc này có thể to lắm.

Kết cục cuối cùng chính là nhân loại diệt sạch.

Đột nhiên, Thanh Hạo biến mất không thấy đâu nữa, tất cả trước mắt cũng theo đó sụp đổ theo.

Cảnh tượng thay đổi, Cố Dương phát hiện mình đã quay về lại tế thiên thần đàn, bên tai vang lên giọng nói của “Thanh Hạo”, “Ta cho ngươi mượn một phần nhỏ lực lượng, tự giải quyết cho tốt.”

Thành!

Hắn nở nụ cười, giơ Nhân Hoàng kiếm cắm trên mặt đất lên.

Ầm rầm!

Trên bầu trời, một tia sấm sét giáng xuống.

Chỉ thấy cự kiếm trong tay hắn sáng lên quang mang màu vàng, sau đó thay đổi hình dạng, biến thành một thanh trường kiếm kích thước bình thường, phong cách cổ xưa trên thân kiếm thu lại.

Vi Hào ở bên cạnh mừng rỡ nói, “Chúc mừng điện hạ thu phục Nhân Hoàng kiếm, thống nhất thiên hạ, thành chủ nhân chung của nhân loại đã trong tầm tay.”



Bên kia, Trấn Quốc công nhìn thấy sự biến hóa của Nhân Hoàng kiếm, chỉ cảm thấy ngực như bị búa tạ nện xuống, khó thở công tâm, phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Vì sao?

Kể cả Nhân Hoàng kiếm đều nhận hắn làm chủ?

Hắn cảm thấy thế giới của mình đều sụp đổ rồi.

Văn viện, khi Viện trưởng nhìn thấy Cố Dương cầm lấy Nhân Hoàng kiếm, trong mắt lóe lên ý cười, thân hình chợt lóe lên, người đã biến mất ngay tại chỗ.

Lê Uyên ở bên cạnh không khỏi ngẩn ra, hắn thật sự không ngờ tới Nhân Hoàng kiếm sẽ tán thành Cố Dương.

Tuy rằng hắn mới chỉ gặp mặt người kia một lần, nhưng yêu khí nồng đậm ở trên người đối phương vẫn khiến cho hắn thiếu chút nữa cho rằng đây là một thần thú khoác da người.

Hắn có cảnh giác sâu đậm với Yêu tộc.

Người mang huyết mạch Yêu tộc giống như Cố dương, hắn tự nhiên lòng mang cảnh giác.

Cho dù Cố Dương chiếm được sự tán thành của Nhân Hoàng kiếm thì vẫn không thể hoàn toàn đánh mất nghi ngờ trong lòng hắn.



Cố Dương có thể cảm giác được có người đang xem xét mình, nhưng không thèm để ý đến. Hắn có được Nhân Hoàng kiếm, trong lòng có chuẩn bị, chuyện này không lừa gạt người được.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn, có thể tạo thành uy hiếp cho hắn cũng chỉ có cường giả Thiên Nhân.

Thả mắt khắp thế gian, cường giả Thiên Nhân đều chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đại Chu có hai người, bên thảo nguyên hai người, Xích Minh thiên một người, Tam Thánh môn ba người, cộng thêm Dao Trì tiên cung…

Được rồi, hai bàn tay không đủ để đếm.

Mấu chốt là Dao Trì tiên cung rốt cuộc có bao nhiêu cường giả Thiên Nhân, bây giờ còn không rõ ràng.

Nói ngắn lại, cho dù khắp thiên hạ đều biết được Nhân Hoàng kiếm đang ở trên tay hắn thì chắc cũng không có mấy người không có mắt dám đến gây phiền phức cho hắn.

Tay Cố Dương cầm Nhân Hoàng kiếm, cảm giác được một luồng lực lượng nặng trịch đang truyền đến, nặng nề lạ thường, lại có sức sống mạnh mẽ, mênh mông cuồn cuộn.

Dưới luồng lực lượng này thêm vào, pháp lực của hắn trở nên có linh tính, suy nghĩ càng thêm rõ ràng, kể cả lực lượng thân thể đều tự dưng tăng thêm một đoạn.

Hoàn toàn là phương hướng tăng lên.

“Đây là số mệnh sao?”

Trong lòng hắn tương đối kinh hỉ.

Tuy rằng những lực lượng số mệnh này không cách nào trực tiếp dùng để ngăn địch, nhưng lại có tăng phúc vĩ đại cho thực lực của bản thân hắn.

Có thanh kiếm này trong tay, lực chiến đấu của hắn ít nhất tăng lên gấp đôi.

Đây còn chỉ là một phần lực lượng của Nhân Hoàng kiếm.

Không hổ là chí bảo của Nhân tộc, cho hắn kinh hỉ thật lớn.

Lúc này, sau lưng truyền đến bước chân.

Cố Dương không quay đầu lại, nói, “Đây là di bảo do Hạ triều lưu lại, phái người đi hoàng cung bẩm báo thái hậu, phong tỏa hiện trường lại, chờ thái hậu tới nhận.”

Tiến vào chính là thủ lĩnh vũ lâm quân bảo vệ tế thiên thần đàn, hắn phát hiện vách chắn pháp lực biến mất, đánh bạo đi đến.

Đã thấy được thông đạo của một bí cảnh, toàn bộ bên trong đều là đủ loại vàng bạc tài bảo và đủ kiểu binh khí, hắn nhìn đến ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận