Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 477: Lại thêm một thân phận (2)

Chương 477: Lại thêm một thân phận (2)

Đây giống như Thái Dương Thần chọn một bán thú nhân làm người nhà vậy, gần như là chuyện không thể nào xảy ra.

Trong mắt Phong chi hiền giả cũng lộ ra kỳ quái, không biết đang nghĩ cái gì.

Không có ai biết rằng Phong chi hiền giả từ xưa đến nay tự xưng đứng trung lập, trên thực tế còn có một thân phận khác nữa.

Hắn là một thành viên của Phượng Hoàng hội.

Phượng Hoàng hội là một tổ chức cực kỳ xa xưa, lý niệm giữ gìn sự cân bằng của thế giới này.

Lý niệm này tương tự với tinh linh.

Nhưng mà, kể từ khi chư thần nằm xuống, lý niệm của Phượng Hoàng hội đã thay đổi, đó là phủ định chư thần.

Bởi vì thủ lĩnh của Phượng Hoàng hội khi đó cho rằng, sự tồn tại của chư thần chính là không cân bằng lớn nhất của thế giới này.

Nắm lấy lý niệm này, một vạn năm đến nay, lượng lớn pháp sư và thuật sĩ mà Phượng Hoàng hội thu nạp chuyên môn đối nghịch với giáo hội.

Muốn lật đổ chư thần, điều quan trọng nhất chính là phá hủy tín ngưỡng của nhân loại đối với chư thần.

Muốn làm được một điểm này, tự nhiên phải hủy diệt giáo hội của thần linh.

Đáng tiếc, lực lượng của chư thần giáo hội quá mạnh, lấy lực lượng của một Phượng Hoàng hội vốn không cách nào phủ định được giáo hội này, sau thất bại liên tiếp, lực lượng của Phượng Hoàng hội cũng càng ngày càng yếu, sau này chỉ có thể chuyển sang hoạt động bí mật.

Ở Tây Đê đại lục, Phượng Hoàng hội đã bị chư thần giáo hội đánh thành tổ chức tà ác, có cùng một đãi ngộ với Tà Thần giáo hội. Một khi bị phát hiện sẽ triệu tập cường giả của giáo hội để đuổi giết.

Phượng chi hiền giả, chính là một trong những nhân vật quan trọng của Phượng Hoàng hội.

Thân phận của hắn cực kì kín đáo, kể cả trong Phượng Hoàng hội cũng không có mấy người biết được thân phận chân thật của hắn.

Bình thường hắn không biểu hiện đối địch quá mức với giáo hội, thậm chí còn có một vài bằng hữu trong giáo hội. Che giấu vô cùng sâu.

Nguồn gốc của Phượng Hoàng hội chính là Phượng Hoàng, cũng gọi là Bất Tử Điểu.

Phong chi hiền giả ở tổng bộ Phượng Hoàng hội, đã từng cảm nhận lực lượng của Phượng Hoàng, cho nên hắn vừa liếc mắt đã nhận ra được thứ được vị triệu hoán sư kia triệu hoán ra chính là Phượng Hoàng.

Sở dĩ hắn khiếp sợ như thế là vì ở tổng bộ Phượng Hoàng hội có một phần bí điển, là do thủ lĩnh đời đầu tiên lưu lại.

Trên bí điển đó viết Phượng Hoàng là duy nhất, trong vũ trụ chỉ có một con Phượng Hoàng.

Tính duy nhất này là nhân tố quan trọng nhất khiến Phượng Hoàng khác với ma thú siêu giai khác.

Từ trên ý nghĩa nào đó, Phượng Hoàng có thể coi là cổ thần, cũng chính là thần linh trời sinh xa xưa nhất, vào thời đại xa xưa khi mà nhân loại còn chưa xuất hiện, thần linh viễn cổ đã tồn tại.

Trên bí điển còn viết, hai thần linh mạnh mẽ nhất Thái Dương Thần và Nguyệt Thần cũng là cổ thần.

Hiện giờ Phượng Hoàng một lần nữa xuất hiện trên thế gian, sao không khiến hắn hưng phấn kích động được?

Một nhân loại không chỉ có thể triệu hồi ra được Phượng Hoàng, còn có cả lực lượng của Nguyệt Thần, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng Phong chi hiền giả sinh ra hứng thú nồng đậm.





Cố Dương đi theo Tinh Linh đại tế tư kia, đến một thụ ốc cao nhất, thụ ốc này vô cùng lớn, giống như do thiên nhiên hình thành, quả thật là một tác phẩm nghệ thuật.

Tinh Linh nữ vương kéo tay nữ nhi Y Phù đi theo phía sau, đang dùng bí pháp khơi thông, thường thường nhìn Cố Dương ở trước mặt.

Trông hai người càng giống như một đôi tỷ muội, dáng vẻ có vài phần tương tự.

Tinh Linh nữ vương thông qua trao đổi với nữ nhi, cuối cùng biết được từ đầu đến cuối mọi chuyện.

Dù thế nào nàng đều không nghĩ tới, trong này lại phức tạp lạ kỳ như thế.

Ký kết khế ước chủ tớ lại còn do chính bản thân Y Phù nói ra.

Việc này có thể trách người ta được sao?

Sóng lòng Tinh Linh nữ vương phập phồng, thật lâu khó bình tĩnh lại.

Toàn bộ câu chuyện thật sự quá mức không thể tưởng tượng.

Vì sao cố tình thứ này lại rơi vào trong tay nam nhân kia?

Vì sao lúc đó Y Phù không hiểu ra làm sao lại sinh ra ý nghĩ như vậy, muốn dùng tự do của mình, để đổi lấy đoạn thân thể của Tinh Linh mẫu thụ?

Vì sao sau khi Y Phù và hắn ký kết khế ước chủ tớ, trên thân thể của hắn bắt đầu xuất hiện lực lượng của mẫu thần?...

Trong này có rất nhiều điểm trùng hợp và khó để giải thích.

Điểm duy nhất có thể giải thích giống như chỉ có một, tất cả đều là an bài của mẫu thần.

Hắn thật sự là người nhà của mẫu thần?

Trong lòng Tinh Linh nữ vương nghĩ như vậy, nhưng vẫn khó có thể thừa nhận được, vì sao mẫu thần lại muốn tìm một nhân loại làm người nhà?



Cuối cùng, đại tế tư dừng lại ở trước một cánh cửa, nàng cầm quyền trượng trong tay điểm lên cánh cửa, cửa tự động mở ra.

Bên trong là một khố phòng, bày ra không ít thứ.

Cố Dương có thể cảm giác được trên mỗi một món đồ đều có cấm chế, nếu như lại gần quá đều sẽ kích hoạt cấm chế ở trên đó.

Đại tế tư đi thẳng đến trước mặt một món đồ để ở góc trong cùng, nói, “Đây là cây cung do mẫu thần lưu lại, từ sau khi chư thần nằm xuống, không có ai có thể sử dụng.”

Cố Dương đã nghe Y Phù nói đến chư thần nằm xuống từ một vạn năm trước, chư thần đột nhiên tuyên bố với các tín đồ rằng định ngủ say. Từ sau khi đó hiếm khi đáp lại các tín đồ.

Theo thời gian đến xem chính là khi thiên đạo tử vong, nhưng mà cách gọi khác nhau thôi.

Hắn nhìn về phía cây cung kia, toàn thân cung màu trắng bạc, trông thật xinh xắn, trên đó còn có hoa văn tinh mỹ. Có cùng khí tức cổ xưa lâu đời giống như Nhân Hoàng kiếm.

Nó ít nhất có cấp bậc linh bảo.

Trong lòng hắn phán đoán.

Chợt nghe đại tế tư nói, “Ngươi có thể thử một chút.”

Cố Dương nghe nàng nói như vậy, nên không khách khí, giơ tay túm lấy cây cung màu bạc kia.

Đại tế tư, Tinh Linh nữ vương, Y Phù ở bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Thật lạnh!

Đây là cảm giác khi Cố Dương nắm lấy cây cung kia, dùng sức cầm lên, cây cung nho nhỏ này lại nặng đến thiên quân, hắn cầm lên không nổi.

Hả?

Hắn lập tức sinh lòng hứng thú, “Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể nặng bao nhiêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận