Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 478: Thành giao

Chương 478: Thành giao

Hắn bắt đầu gia tăng lực lượng.

Rất nhanh, hắn đã dùng hết lực lượng toàn thân rồi, cây cung nhìn như nho nhỏ lại không hề nhúc nhích.

Ta cũng không tin.

Cố Dương đã phát cáu, vận thần thông lên, cơ bắp trên cánh tay phồng lên.

“A!”

Hét lớn một tiếng, hắn cuối cùng đã cầm được cây cung lên, nắm chặt trong tay.

Đại tế tư và Tinh Linh nữ vương ở bên cạnh nhìn xem mà ánh mắt dại ra, các nàng đương nhiên nhìn ra được, Cố Dương dùng sức mạnh, thật sự cầm được cây cung của Nguyệt Thần lên.

Đây thật sự là người sao?

Không phải là cự long khoác da người sao?

Lực, lực lượng này còn đáng sợ hơn cự long.

“Lực lượng pháp tắc sao?”

Trong tay Cố Dương nắm lấy cây cung màu trắng bạc kia, cảm nhận được sức nặng không thể tưởng tượng được. Giống như trong tay hắn đang cầm một ngọn núi. Hắn mượn thần lực của Thông Thiên thần viên mới miễn cưỡng cầm được nó.

Cây cung nhỏ như vậy, tự nhiên không có khả năng nặng như thế.

Giải thích duy nhất chính là trên cây cung này ẩn chứa lực lượng pháp tắc. Dựa theo cách nói bên Đại Chu cũng chính là đạo uẩn.

Chỗ khác biệt giữa linh bảo với pháp bảo chính ở đạo uẩn, đây là một loại lực lượng huyền diệu khó giải thích.

Ít nhất phải tới Thiên Nhân cảnh mới có thể lý giải được lực lượng này.

Cảnh giới khác nhau, bản chất lực lượng nắm giữ được cũng khác nhau.

Phàm cảnh là chân khí.

Thần Thông cảnh là pháp lực chân nguyên.

Đến Thiên Nhân cảnh, có thể lĩnh ngộ đạo uẩn, cũng chính là lực lượng pháp tắc.

Cho nên Thiên Nhân cảnh đã có thể được xưng tụng là tiên.

Linh khí, còn dính dáng đến đạo uẩn, cũng chỉ có cường giả tiên giai đã ngoài Thiên Nhân cảnh mới có thể chân chính phát huy được uy lực của nó.

Hiện giờ thiên đạo đã chết, đạo uẩn trên thân linh bảo không hiện, uy lực của nó còn xa mới có thể so sánh được với thời Thượng Cổ.

Chính bởi vì như thế, Cố Dương mới có thể dùng sức mạnh cầm lấy cây cung này.

Nếu đổi là thời Thượng Cổ, đây vốn là chuyện không có khả năng.

Đương nhiên, chỉ cầm lấy cũng không có tác dụng gì, dùng nó để nện người còn không thuận tay bằng Cự Linh chùy đâu.

Hắn tâm niệm vừa động, đổi sang thần thông của Thái m U Huỳnh, cây cung bạc vốn dầu muối không vào lập tức thay đổi “Thái độ”, dựa vào pháp lực của hắn truyền vào trong thân thể nó.

Theo pháp lực của hắn không ngừng dũng mãnh truyền vào, cung bạc bắt đầu sáng lên ánh sáng màu bạc.

Tinh Linh nữ vương, đại tế tư và Y Phù ở bên cạnh còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong chấn kinh nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt đều trở nên cực kỳ phấn khích.

Một vạn năm rồi, cây cung của Nguyệt Thần này cuối cùng lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng của nó.

Ba nữ nhân, tâm tình mỗi người không giống nhau.

Y Phù là kích động.

Tinh Linh nữ vương khiếp sợ thêm bất an.

Đại tế tư cúi người thật sâu thi lễ, nói, “Cố Dương tiên sinh, tuy rằng không biết vì sao trên thân người lại có lực lượng của chủ ta, nhưng không thể nghi ngờ rằng người chính là người chủ ta lựa chọn. Chắc tiên sinh đã nghe nói đến cảnh khốn khó của Tinh Linh bộ tộc ta, kính xin tiên sinh ra tay, cứu giúp Tinh Linh mẫu thụ.”

Nàng không hề đề cập đến chuyện người nhà.

Cố Dương cũng vì vậy mà vui lòng, nếu như nàng quỳ xuống tại chỗ, tôn sùng hắn thành người nhà của Tinh Linh mẫu thần ngược lại tương đối phiền toái. Vậy có ý nghĩa rằng nàng định ăn chùa.

Cho hắn muốn danh hiệu rồi để cho hắn ra sức bán mạng cho Tinh Linh bộ tộc, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?

Cố Dương thu hồi pháp lực, sáng rọi trên cung bạc trong tay thu lại, nói, “Ta có thể giúp đỡ các ngươi nhìn xem, nhưng có thể giúp đỡ các ngươi được hay không, ta không dám cam đoan.”

Nói xong hắn đặt cung bạc lại chỗ cũ.

Không có công thì không dám nhận thưởng, chưa giúp đỡ việc gì cả lại đã lấy đồ của người ta, như vậy không tốt.

Đợi đến khi giải quyết xong những kẻ địch kia của tinh linh, muốn cái gì, các nàng còn không biết xấu hổ mà không cho sao?



Cố Dương đi theo đại tế tư và Tinh Linh nữ vương đến trước mặt Tinh Linh mẫu thụ kia.

Tinh linh mẫu thụ không hề lớn giống như trong tưởng tượng của hắn, còn kém xa bản thể của Triêu Dương Đại Thánh và Hồng Nguyệt Đại Thánh ở trong Đào Nguyên thiên.

Bản thể Yêu Thánh của hai cường giả Thiên Nhân kia cao gần vạn mét, còn cao hơn cả ngọn núi cao nhất trên Trái Đất.

Tinh Linh mẫu thụ này chỉ cao hơn một ngàn mét, nhưng cành lá rậm rạp, sinh trưởng theo chiều ngang, phạm vi bao trùm vô cùng rộng.

Nhưng mà tình huống hiện giờ của nó rất không ổn, có thể thấy được mảng lớn lá cây khô vàng, còn có nhánh cây trụi lủi.

Trên thân cây có thể thấy vết đen trải rộng, không ngừng chảy ra dịch nhờn màu đen, tản mát ra mùi tanh hôi.

“Quả nhiên là lực lượng của kẻ kia của Xích Minh thiên.”

Cố Dương bay đến trước một vết đen trong đó, cảm ứng được một luồng lực lượng quen thuộc từ trong đó.

Hắn vô cùng quen thuộc với kẻ kia của Xích Minh thiên, chỉ cảm ứng đã phán đoán ra được.

Tay của kẻ nay kéo thật sự đủ dài.

“Nhưng mà, nó làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì?”

Cố Dương không khỏi rơi vào trầm tư.

Lấy thủ đoạn của kẻ kia của Xích Minh thiên, để lực lượng thẩm thấu vào trong cơ thể của Tinh Linh mẫu thụ, khiến cây này chết đi chắc không phải là việc khó gì.

Nhưng nó lại chỉ ăn mòn dần dần mẫu thụ, khiến tình hình của mẫu thụ dần dần chuyển biến xấu.

Vậy có ý nghĩa rằng nó còn có âm mưu khác.

Tinh Linh mẫu thụ rất quan trọng đối với Tinh Linh bộ tộc, có thể nói là mẫu thân của mỗi một tinh linh.

Bởi vì mỗi một tinh linh đều mọc ra từ trong cơ thể mẫu thụ.

Tinh Linh bộ tộc sinh sôi nảy nở đơn tính, chỉ có nữ tính, không có nam tính. Kéo dài chủng tộc hoàn toàn dựa vào Tinh Linh mẫu thụ này.

Về phần tinh linh sinh sôi nảy nở hậu đại cụ thể như thế nào, Y Phù không nói chi tiết trong đó.

Dù sao nghe theo ý của nàng, tinh linh và chủng tộc khác, giống như nhân loại, có cách ly sinh sản thì không cách nào sinh ra hậu đại.

Mẫu thụ vừa xảy ra chuyện tương đương với nguy cơ Tinh Linh bộ tộc diệt vong.



Cố Dương ở đó nhìn đến thất thần, ba tinh linh ở bên cạnh đều khẩn trương nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận