Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 488: Quân Vương cấp

Chương 488: Quân Vương cấp

Bạo Quân tương đương với Truyền Kỳ tam giai, là tồn tại cấp bậc trần nhà trong ma thú.

Mà trong đội ngũ này nhiều thêm ba thành viên mới, đều là ma thú tốt bụng có quan hệ không tệ với tinh linh. Có đại tế tư cầu tình, Cố Dương tha cho chúng nó một mạng.

Mới đầu ba con ma thú này sợ vì bọn hắn nhiều người, không thể không cúi đầu, trong lòng không chịu phục thật.

Mãi cho đến khi Cố Dương triệu hồi ra vài con siêu giai, bản thân cầm một cây chùy đập vỡ đầu một Bạo Quân, từ đó chúng nó không dám tỏ vẻ ở trước mặt nhân loại này nữa.

Trong lòng cũng không dám có ý khác.





“Ở đây, hay là thôi đi.”

Khi đám người Cố Dương đi đến một sơn cốc sâu thẳm, đại tế tư hơi chần chừ.

Không chỉ có nàng, bốn tinh linh khác đều có vẻ mặt ngưng trọng.

Ba con ma thú kia càng đồng loạt lộ vẻ sợ hãi trong mắt.

Từ phản ứng của bọn họ, Cố Dương biết được ở đây nhất định là vai ác, hỏi, “Đây là địa bàn của ai?”

Đại tế tư nói, “Bên trong có một con Tà Nhãn Bạo Quân, là một trong bốn Quân Vương mạnh nhất Mê Vụ sâm lâm.”

Quân Vương (hình như đây là đế quân mới đúng, chương sau có nhắc đến) là một cấp bậc trong ma thú, hoặc nói là một tôn xưng. Là tồn tại mạnh nhất ở trong cấp bậc Bạo Quân.

Ma thú có thể được gọi là Quân Vương đều đã sống thời gian rất lâu, có được chiến tích huy hoàng, có thể khiến các ma thú khác cúi đầu xưng thần, Quân Vương trong ma thú.

Cố Dương lại hơi tò mò, “Bốn Quân Vương kia theo thứ tự là bốn ma thú nào?”

Một con ma thú cướp lời nói, “Tà Nhãn Bạo Quân, Lục Dực Viêm Ma, Vong Linh Quân Vương, Ma Tâm Lĩnh Chủ. Bốn con này là ma thú đáng sợ nhất trong Mê Vụ sâm lâm, đều có tồn tại lĩnh vực, kể cả Bán Thần đều không dám bước vào lĩnh vực của chúng nó.”

Cố Dương nhìn về phía đại tế tư, thấy nàng gật đầu đã biết bốn con ma thú này không giống với ma thú khác, nói, “Nếu đã như vậy, các ngươi chờ ở đây, ta đi một lúc rồi sẽ trở lại.”

Nói xong đã tiến vào trong sơn cốc.

Một lần này ngoài dự đoán của mọi người, một tinh linh trong đó hơi lo lắng nói, “Đại tế tư, làm sao bây giờ?”

Đại tế tư nói, “Không có việc gì, lấy thực lực của thần tử điện hạ, cho dù không địch lại cũng sẽ không có chuyện gì.”

Nàng nhìn ra được ma thú hệ hỏa kia của Cố Dương đã sắp đến trình độ hình thành lĩnh vực. Cộng thêm nhiều con ma thú như vậy, cho dù không đánh lại được Tà Nhãn Bạo Quân, cũng nhất định có thể đủ an toàn mà lui.

Ba con ma thú đứng ở phía sau đều rất tò mò, nhân loại bạo lực tới cực điểm kia, một chùy đập chết một ma thú siêu giai, và Tà Nhãn Bạo Quân trong truyền thuyết, rốt cuộc là ai mạnh hơn ai.

Ngay sau đó, trong sơn cốc hiện ra nguyên tố dao động điên cuồng đến cực điểm.

Một lát sau, tất cả bình tĩnh lại.

Vậy kết thúc rồi?

Năm tinh linh và ba ma thú không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy một bóng dáng đi ra khỏi sơn cốc, trong tay kéo một thân thể khổng lồ.

Đó là —— Tà Nhãn Bạo Quân?

Cho dù là năm tinh linh hay ba ma thú, khi nhìn thấy thân thể cực lớn kia đều không khỏi nuốt nước miếng.

Tà Nhãn Bạo Quân tiếng tăm lừng lẫy kia đã bị làm thịt như vậy rồi?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, các nàng và chúng nó đều không thể tin.

“Đi thôi.”

Cố Dương cố ý kéo thi thể của Tà Nhãn Bạo Quân ra chính là muốn có hiệu quả như vậy.

Nếu không, chưa chắc các nàng đã tin rằng Tà Nhãn Bạo Quân đã chết.

Ma thủ Quân Vương cấp này quả thật khó đối phó, lĩnh vực hình thành có thể dễ dàng vặn vẹo lối suy nghĩ và ngũ cảm của người khác. Có phần như vị cường giả Thiên Nhân kia.

Nó đã vô cùng gần đến Thiên Nhân cảnh.

Thực lực như vậy đủ để khinh thường tất cả Bất Lậu cảnh.

Đáng tiếc, nó không được may mắn, đụng phải Cố Dương.

Thần thú Chúc Long có thể nhìn thấu tất cả ảo giác và công kích tinh thần, hắn mượn dùng thần thông của Chúc Long, trực tiếp bay qua, vốn không hề bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực của Tà Nhãn Bạo Quân, một chùy đập chết nó rồi.

Sau đó thu được một ngàn điểm năng lượng.

Tương đương với hai cường giả Bất Lậu cảnh tam trọng thiên.

Kiếm lời lớn.





Hang sâu trong lòng đất là địa bàn của Lục Dực Viêm Ma.

Đây là mục tiêu thứ hai được Cố Dương tìm tới.

Lục Dực Viêm Ma, từ cái tên đã có thể nhìn ra được là ma thú hệ hỏa.

Đại tế tư giải thích lai lịch của nó cho Cố Dương, “Nghe nói có một thiên sứ sáu cánh chết ở đây, ngâm trong dung nham vô số năm, chuyển hóa hắn thành Lục Dực Viêm Ma…”

Chờ sau khi nhìn thấy bản thể, trông quả thật rất giống với loài điểu nhân.

“Là kẻ nào dám quấy rầy giấc ngủ của bổn thần?”

Khi đám người Cố Dương đi tới nham thạch dày đặc nóng chảy ở dưới lòng đất kia, một giọng nói vĩ đại vang lên.

Ngay sau đó có một bóng dáng toàn thân bao trùm trong ngọn lửa bay ra từ trong nham thạch, phía sau có ba đôi cánh do ngọn lửa hình thành, khí thế mạnh mẽ đến cực điểm.

“Lên!”

Cố Dương không nói nhảm, trực tiếp thả phượng hoàng ra, nó lập tức phun ra một ngụm lửa.

“Lớn mật ——”

Lục Dực Viêm Ma hét lớn một tiếng, đang định thiêu chết người dám can đảm mạo phạm mình, nhưng lập tức cảm thấy không ổn.

Ngọn lửa do con chim lửa kỳ quái kia phun ra lại xuyên qua được lĩnh vực hỏa diễm của nó, đốt lên trên người nó.

Đây là lửa gì vậy?

Nó chấn động, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ngọn lửa hừng hực bao phủ, thân thể theo đó hóa thành khí.

Cho đến chết nó đều không hiểu được vì sao bản thân là chúa tể của ngọn lửa, lại bị mồi lửa nào đó thiêu chết.

Năm tinh linh và ba ma thú ở đây nhìn thấy một màn như vậy đều ánh mắt dại ra.

Lục Dực Viêm Ma, chết đi như vậy?

Nó bị lửa thiêu chết.

“Đi thôi.”

Cố Dương không hề thấy kỳ quái, phượng hoàng chính là thần thú Thượng Cổ, Phượng Hoàng chân viêm do nó phun ra là ngọn lửa có cấp bậc rất cao, chuyên khắc linh hỏa.

Nếu đổi lại là ma thú khác còn chưa chắc có thể dễ dàng giết đi như vậy được.

Ma thú hệ hỏa, đụng phải phượng hoàng chính là không hề có một chút lực đánh trả.

Một ngàn điểm năng lượng lại tới tay.




Bạn cần đăng nhập để bình luận