Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 496: Tinh La động thiên (2)

Chương 496: Tinh La động thiên (2)

“Cho đến bây giờ, Trần gia đã xuất hiện âm thanh phản đối, cảm thấy không ngừng phái người đi tìm lão tổ không hề có chút ý nghĩa nào cả. Không nên để đệ tử xuất chúng nhất gia tộc uổng công tiêu hao trong động không đáy kia như vậy.”

“Thậm chí có người đề nghị tìm kiếm trợ giúp từ bên ngoài, chính là cường giả cách Thiên Nhân chỉ có một bước ngắn giống như ngươi. Lấy cửa vào động thiên làm trao đổi, đi tới Tinh La động thiên tìm kiếm lão tổ Trần gia.”

Tinh La tông ——

Cố Dương thật sự không ngờ rằng thế giới động thiên theo lời Vân Kiền lại là Tinh La động thiên.

Một phen này, Tinh La động thiên và Vạn Tượng động thiên cuối cùng đầy đủ.

Hắn nói, “Nói cho ta biết vị trí.”

Vân Kiền nói vị trí cửa vào Tinh La động thiên, còn có phương pháp tiến vào cho hắn.

Cố Dương chiếm được thứ mình muốn rồi rời đi.

Hắn không làm khó Vân Kiền và Dịch Nhất.

Người đi lại trên giang hồ cần phải nói đạo nghĩa, Vân Kiền nói cho hắn biết tin tức có giá trị như vậy, không tiện qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người.

Về phần Dịch Nhất, nhìn dáng vẻ hắn như bây giờ, Cố Dương có phần không đành lòng rồi.

Nếu nói thảm, hắn thật sự thảm, trong một đêm, tất cả mọi thứ đều sụp đổ rồi, đả kích như vậy thật sự quá vĩ đại.

Nếu lại giết hắn đi không khỏi ức hiếp người ta quá.

Chút ân oán này coi như xong.



Cố Dương tiếp tục đi về phía Nam, đi đến Thần Đô.

Mặc dù biết cửa vào của Tinh La động thiên, nhưng hắn lại không định đi qua đó vào lúc này.

Đó là một động thiên chưa biết, tiến vào thăm dò phải tốn chi phí.

Hiện giờ hắn chỉ có một ngàn điểm năng lượng, chỉ đủ cho hai lần mô phỏng, thăm dò một động thiên mới, bằng đó không đủ.

Cho nên hắn vẫn dựa theo tốc độ ban đầu, quay về Thần Đô.

Tốc độ của hắn cực nhanh, một lúc lâu sau đã đến Thần Đô rồi.

Cố Dương vô cùng khiêm tốn, khi vào cửa thành không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào. Mãi cho đến Văn viện.

“Chủ nhân, ngươi đã về rồi!”

Còn chưa vào cửa, một con chim xanh đã bay ra, kích động đến kêu to, “Mấy ngày này ngươi chạy đi đâu vậy hả? Ta thiếu chút nữa không cảm ứng được vị trí của ngươi, còn tưởng rằng ngươi đã ngỏm rồi…”

“Phụ thân!”

Một bóng dáng màu đỏ bổ nhào tới, đánh bay chim xanh nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, tỏ vẻ sốt ruột, giọng nói mang theo âm khóc, “Ngươi không sao chứ?”

Cố Dương trấn an nàng, “Ta có thể có chuyện gì chứ? Chỉ đi đại lục khác một chuyến thôi.”

Chim xanh nhỏ mau chóng bay về, vỗ cánh kêu lên, “Ta biết rồi, chủ nhân phải đi Tây Đê đại lục lấy đồ như này. Thảo nào cảnh giới của chủ nhân lại tăng lên.”

Trong lòng Cố Dương vừa động, Phượng Hoàng hội bên chỗ Tây Đê đại lục quả nhiên là đường lui do vị đế quân Thượng Cổ kia lưu lại.

Thứ mà nó nói sẽ không phải là món đồ nào đó trong thần quốc của thủ lĩnh ban đầu của Phượng Hoàng hội đó chứ?

Hắn hỏi, “Ta bỏ thứ gì bên đó vậy?”

Chim xanh nhỏ ngạc nhiên hỏi, “Hả, không phải ngươi đi lấy đồ hả? Vậy ngươi đi Tây Đê đại lục làm gì?”

Lúc này, mấy nàng Lăng Linh, Tô Thanh Chỉ cũng đến rồi, cắt ngang đối thoại của bọn họ.

Cố Dương thấy các nàng đều vẻ mặt lo lắng, hai mắt đỏ bừng, trong lòng mềm nhũn, trong khoảng thời gian này thật sự đã thua thiệt các nàng rất nhiều.

Hắn cảm thấy nên tìm chút thời gian ở bên cạnh các nàng.



Hai ngày tiếp theo là thời gian nhàn nhã khó có được của Cố Dương.

Hắn mang theo các nàng Tô Thanh Chỉ và Lăng Linh đi dạo vài vòng Thần Đô, mấy danh lam thắng cảnh nổi danh này.

Trên thực tế, cả Thần Đô chính là một di tích cổ xa xưa nhất.

Mấy chỗ nổi danh nhất mà bọn họ đi như bảng danh sách ở cửa Võ viện, Hồng lâu nổi danh nhất, còn có tế thiên thần đàn.

Khi Cố Dương đến tế thiên thần đàn đã nhìn thấy Vi Hào đang ngồi trên bãi đất trống.

Tướng lĩnh Hạ triều đã sống hơn một ngàn năm này vẫn luôn ở đây đợi hắn.

Cố Dương thiếu chút nữa đã quên mất, mấy ngày trước hắn đi theo Y Phù đến Tây Đê đại lục, bởi vì truyền tống trận chỉ có thể truyền tống được hai người, vì thế kêu Vi Hào về Thần Đô đợi hắn.

Mấy ngày nay hơi nhiều chuyện nên hắn đã quên mất còn có một người như vậy.

Khi Hi Hoàng nhìn thấy Vi Hào, kinh hô kêu lên, “Thiên Vân thượng tướng!”

Vi Hào liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói, “Không nghĩ tới, một ngàn năm trôi qua lại vẫn còn có người nhớ tới danh hào của Thiên Vân thượng tướng.”

Các nàng Lăng Linh và Tô Thanh Chỉ đều cảm ứng được uy áp khủng bố từ trên người nam nhân giống như tháp sắt kia, trong lòng hoảng hốt. Đặc biệt là khi nghe được hắn xưng hô với Cố Dương đều hơi mơ hồ, “Hắn trở thành điện hạ từ khi nào vậy?”

Cố Dương có thân phận nào, kể cả các nàng đều không rõ ràng.

Một con chim xanh có thể nói nhận hắn là chủ nhân.

Một nữ nhân đến tư Hạ triều gọi hắn là phụ thân.

Còn có Lỵ Lỵ và Y Phù hai nữ tử dị tộc đến từ Tây Đê đại lục này, một người gọi hắn là thánh sứ, một người gọi hắn là chủ nhân.

Hiện giờ lại thêm một vị Thiên Vân thượng tướng của Hạ triều gọi hắn là điện hạ.

Nhiều thân phận như vậy, rốt cuộc cái nào mới là thật?

Hai ngày sau, cửa Trích Tinh các.

Cố Dương một mình tiến đến, đệ tử Văn viện gặp được trên đường đi đều ào ào hành lễ, cung kính gọi Cố công tử.

Đệ tử của Văn viện đều là người kiêu ngạo, tự nhận văn võ song toàn, cường giả Thần Thông cảnh ở Đại Chu rất nhiều, nhưng người có thể được sự thừa nhận của bọn họ lại rất ít.

Phần lớn Thần Thông cảnh ở trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là kẻ vũ phu mà thôi. Thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào nhận được sự tôn kính của bọn họ.

Thần tượng của bọn họ là người giống như Viện trưởng, là tồn tại có trình độ sâu đậm trên văn đạo, ở trên võ đạo cũng có thể khinh thường chúng sinh.

Đại Chu có rất nhiều cường giả lưu lại sự tích Truyền Kỳ.

Ví dụ như Tần Vũ cường giả vô thượng gần như ngăn cơn sóng dữ, lấy sức một mình chống lại một hoàng triều.

Giống như mười vị Kiếm Thánh kiếm khách tung hoành giang hồ, tràn đầy tình cảm lãng mạn.

Còn có Trình Thiên Tâm anh hùng rễ cỏ kiểu chuyên tâm này…

Những nhân vật này đều có cả khen và chê ở trong Văn viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận