Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 499: Tử Điện Kim Thiền

Chương 499: Tử Điện Kim Thiền

Trong kiếm quang là một người tuổi còn trẻ, sắc mặt vàng vọt, nhưng đôi mắt lại cực kỳ có thần. Tu vi của hắn chỉ là Kim Đan, nhưng kiếm quang đường hoàng chính đại, tu hành công pháp của danh môn chính tông.

Thanh phi kiếm này không tầm thường, tốc độ nhanh vô cùng. Trong khoảng thời gian ngắn, cường giả Nguyên Anh ở phía sau lại đuổi không kịp.

“Kể cả đồ của bổn tọa cũng dám cướp, ngươi chán sống rồi.”

Người áo bào đen thét lên, không hề có phong độ của cường giả Nguyên Anh, có thể thấy được hắn đã tức giận đến vô cùng.

“Ngươi trốn không thoát đâu, chờ bổn tọa bắt được ngươi, phải nghiền xương ngươi thành tro, rút nguyên thần ra, đốt cháy trong U Minh quỷ hỏa, cho ngươi nếm thử thống khổ mà chết…”

Hắn vừa chửi vừa nguyền rủa.

Người này được gọi là U Minh lão tổ, chính là một người đứng đầu của phái tả đạo, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Trong tà đạo toàn bộ Thủy Nguyệt động thiên chỉ có ba đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, vừa dậm chân một cái lên bất cứ chỗ nào, toàn bộ giới tu thành đều tồn tại chấn động ba lần.

Tuy rằng tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi kia dựa vào kiếm quang độn thuật, tốc độ nhanh hơn U Minh lão tổ một chút. Nhưng tu vi của hai người chênh lệch quá xa, đợi đến khi pháp lực của hắn không đủ, luôn sẽ bị đuổi kịp.

Đột nhiên, hắn lớn tiếng kêu lên, “Sư phụ, đừng đùa, nếu như ngươi còn không ra, ta sẽ ợ rắm rồi…”

Còn có đồng bọn.?

Lúc này U Minh lão tổ đã tức giận đến tận trong lòng, hắn tiêu tốn hai trăm năm, phí hết muôn ngàn đau khổ, mắt thấy món đồ kia sẽ tới tay, vào lúc cuối cùng lại bị người thu hái thành quả trước một bước.

Có thể đoán được phẫn nộ trong lòng hắn.

Hắn ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc là hạng người nào mà có lá gan lớn như vậy, dám sai tiểu tử mặt vàng này đối nghịch với hắn.

Hôm nay, cho dù đến đây là ai, hắn phải khiến cho đối phương hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

Cho dù người của vài danh môn chính phái kia, hắn đều giết không bỏ qua.

Cả đời này, hắn đối mặt với đệ tử của mấy đại danh môn, luôn luôn nhường nhịn, chưa bao giờ nổi xung đột với bọn họ.

Bởi vì hắn biết rõ phong cách hành sự của mấy môn phái kia, không có chút phong độ nào đáng nói. Đánh nhỏ thì già sẽ đến, giết một đệ tử của bọn họ thì sư trưởng sẽ ra mặt, Trúc Cơ không được thì Kim Đan, Kim Đan không được thì Nguyên Anh, một người không được thì hai người, hai người không được thì cả môn phái cùng xông lên.

Rất không biết xấu hổ.

Vài vị đứng đầu ma đạo đều bởi vì không nhịn được, cuối cùng chết trên tay những cái gọi là danh môn kia.

U Minh lão tổ hấp thu giáo huấn này, cả đời làm việc vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không trêu chọc người của mấy đại danh môn.

Nhưng một lần này lại không giống.

Món đồ này chính là mấu chốt để cho hắn đột phá đến Hóa Thần kỳ.

Tuổi thọ của hắn đã không còn nhiều nữa rồi, đây rất có thể là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu như bỏ lỡ mất thì chỉ còn con đường chết.

Những lần trước có thể nhường, nhưng một lần này hắn tuyệt đối không chịu.

Cho dù phải đối địch với mấy danh môn chính phái kia, hắn đều không sợ.

Đúng lúc này, cách đó không xa, một bóng dáng xuất hiện, chỉ thấy hắn không sử dụng pháp bảo gì, chỉ dựa vào pháp lực, ngự phong mà đi.

Có cổ quái!

U Minh lão tổ nhìn thấy cảnh tượng khác thường như thế, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác.

Có khác thường tức là có gì đó lạ kỳ.

Tu vi của người này rõ ràng là Nguyên Anh kỳ, tuy rằng có vài chỗ không quá giống, nhưng pháp lực của đối phương mạnh mẽ, đúng là Nguyên Anh kỳ không thể nghi ngờ.

Một cường giả Nguyên Anh kỳ, sao có thể không có được một pháp bảo chứ?



“Tiền bối!”

Tiểu tử trước mặt giống như gặp được cứu tinh, kích động kêu to một tiếng, “Cứu ta.”

Người đến chính là Cố Dương, hắn nhìn thấy Hoàng Vĩnh Khang đang bay về phía mình, không khỏi cảm thán tiểu tử này quả nhiên là nhân vật chính của thế giới này.

Thiếu niên mặt vàng này chính là người hắn đã đụng phải khi lần đầu tiên đến Thủy Nguyệt đông thiên. Lúc đó tiểu tử này không hề có một chút tu vi nào.

Sau này không bao lâu, vừa gặp mặt, hắn đã là Trúc Cơ rồi.

Lần này càng khoa trương hơn, lại đã là Kim Đan rồi, tương đương với Pháp Lực cảnh.

Tốc độ tiến bộ như vậy còn nhanh hơn cả Diệp Lăng Ba. Không biết hắn luyện như thế nào.

Cố Dương nói, “Muốn ta cứu ngươi cũng không phải không thể, ngươi lấy cái gì để cảm tạ ta?”

Hoàng Vĩnh Khang không nói hai lời đã ném đồ trong lòng tới.

Cố Dương nhận lấy nó, đó là một cái hộp gỗ màu đỏ, trừ bỏ phong cách cổ xưa một chút ra thì không nhìn ra được có chỗ nào thần kỳ.

“Tiền bối, vãn bối còn có việc, đi trước một bước.”

Hắn ném củ khoai lang bỏng tay ra rồi không hề dừng lại, tiếp tục bay đi.

“Định chạy?”

U Minh lão tổ biết tiểu tử kia cực kỳ gian trá, đâu dễ dàng để hắn chạy đi như vậy. Đến lúc này, hắn không hề giữ lại gì nữa, lấy ra một cái bình nhỏ màu đen.

“Đi chết đi.”

Ánh mắt hắn hung ác, mở nắp bình ra, một con sâu màu vàng bay ra từ bên trong.

Ong một tiếng, ba đôi cánh sau lưng con sâu run lên, đã vượt qua khoảng cách ngàn mét, xuất hiện ở trước mặt Hoàng Vĩnh Khang, há cái miệng dữ tợn kia ra, rồi cắn tới.

“Má ơi!”

Hoàng Vĩnh Khang hiểm lại càng hiểm tránh né cái miệng của nó, cực kỳ tức giận nói, “Thứ kia đã không ở chỗ ta rồi, có cần đến mức cắn mãi ta không buông không vậy?”

Ong!

Con sâu màu vàng lại vỗ cánh, một lần này nó bay thẳng lên đầu hắn, cắn xuống một phát.

Hoàng Vĩnh Khang phản ứng lại cực nhanh, biểu hiện ra kiếm thuật siêu cao, lại tránh hiểm đi. Vừa kêu thảm thiết nói, “Tiền bối, ngươi còn không ra tay, tiểu tử sẽ chết đấy.”

Cố Dương thấy con sâu kia cũng cảm thấy được sự bất phàm của nó, nó cho hắn cảm giác thậm chí còn tương tự với khí tức của thần thú Thượng Cổ.

Đây là giống loài gì?

Hắn cầm cái hộp kia trong tay, mi tâm bay ra một tia sáng màu trắng, đánh về phía con sâu màu vàng kia.

Hắn thả ra chính là hóa thân bạch hổ một trong thần thú Thượng Cổ, hắn cảm thấy đối phó với con sâu có tốc độ cực nhanh này, vẫn là hóa thân bạch hổ dùng tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận