Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 500: Thu hoạch

Chương 500: Thu hoạch

“Thần thú Thượng Cổ?”

U Minh lão tổ là người biết nhìn hàng, vừa nhìn thấy con Bạch Hổ kia, sắc mặt lập tức thay đổi.

Con sâu màu vàng này là át chủ bài mà hắn vẫn luôn giấu kín, cũng là tự tin để hắn dùng đối phó với tu sĩ Nguyên Anh của danh môn chính phái. Trước đó chưa từng sử dụng.

Đây là một loài côn trùng hiếm cực kỳ hung hãn, Tử Điện Kim Thiền. Vào thời Thượng Cổ, nó là một sinh vật có thể so sánh với thần thú.

Mấy trăm năm trước, trong lúc vô tình hắn có được trứng của loài côn trùng hiếm này, như thu được chí bảo.

Không biết hắn đã tốn bao nhiêu công phu mới ấp nở trứng này, bồi dưỡng thành trùng.

Nó còn chưa tới hoàn toàn thể mà thực lực đã vượt qua Nguyên Anh hậu kỳ rồi.

Hắn tin tưởng, cho dù gặp phải đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của danh môn chính phái thì đều không ngăn được liên thủ giữa hắn và Tử Điện Kim Thiền.

Đây là lần đầu tiên hắn thả Tử Điện Kim Thiền ra, ai ngờ lại đụng phải một con thần thú Bạch Hổ chân chính.

Thế giới này làm sao có thể còn thần thú còn sống được?

Trong lòng U Minh lão tổ có một dự cảm cực kỳ không ổn, chỉ thấy Bạch Hổ với Tử Điện Kim Thiền đã chiến đấu với nhau.

Cái tên Tử Điện Kim Thiền này, Tử Điện để hình dung tốc độ của nó, Kim không chỉ riêng về màu sắc của nó, còn đại biểu cho nó có thân thể không thể phá vỡ, đủ để so sánh với pháp bảo.

Nhưng ở trước mặt một con Bạch Hổ, nó hoàn toàn bị áp chế, tốc độ kém hơn, chỉ có thể bị động chịu đánh. Chỉ chốc lát nó đã trúng bốn năm chiêu, trên thân xuất hiện mấy vết thương.

“Dừng tay!”

U Minh lão tổ vừa sợ vừa giận, không quan tâm đến chuyện gì khác.

Hắn không thể nhìn Tử Điện Kim Thiền của mình bị đánh đến chết được, chỉ thấy hắn lấy ra một lá cờ, vừa phất một cái, vô số ma trơi lan ra, bao phủ Hoàng Vĩnh Khang và Cố Dương vào trong đó.

Sau đó năm quỷ vật tà ác đến cực điểm xuất hiện, mang theo quỷ khí dày đặc, rõ ràng là năm oan hồn Nguyên Anh Kỳ.

Chí bảo U Minh đồ.

Đây là nguyên nhân hắn được gọi là U Minh lão tổ, những người khác đều cho rằng đây là một lá cờ quỷ, nhưng trên thực tế nó là một tấm bản đồ, chí bảo có thể thu nạp oan hồn, quỷ vật.

Năm oan hồn Nguyên Anh kỳ kia chính là năm cường giả Nguyên Anh kỳ chết trong tay hắn, bị hắn luyện thành chủ hồn.

“Giết bọn họ.”

U Minh lão tổ phất lá cờ trong tay, nhất thời, vô số quỷ khí bắt đầu tuôn ra, cuốn về phía hai người Cố Dương và Hoàng Vĩnh Khang.

Hoàng Vĩnh Khang nhìn thấy tình hình như vậy, quá sợ hãi, lo lắng hỏi, “Tiền bối, làm sao bây giờ?”

“Đi ra.”

Cố Dương lại thấy thứ mình thích là thèm, triệu hồi sủng thú của mình từ trong không gian ngự thú ra, con sóc màu xám kia.

Ngay sau đó, một luồng dao động vô hình xuất hiện.

“Đây là…”

U Minh lão tổ thấy ma trơi quanh thân Cố Dương lại trực tiếp tiêu tán, hình thành một khu vực trống rỗng vài trăm mét xung quanh người, kể cả một quỷ vật Nguyên Anh kỳ tiến vào trong đó cũng trực tiếp bị bốc hơi rồi, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Mấu chốt là hắn không cảm thấy trên người đối phương có bất cứ dao động pháp lực nào.

Hắn không biết đối phương xua tan ma trơi này như thế nào, cũng không biết đối phương xử lý quỷ vật kia như thế nào.

Thủ đoạn như vậy vượt qua nhận thức của hắn.

Hóa Thần?

Trong lòng U Minh lão tổ sinh ra một tia sợ hãi.

Công pháp truyền thừa hắn lấy được là bộ phận hoàn chỉnh có liên quan đến từ Hóa Thần kỳ trở đi. Hắn biết tu luyện sau khi đến Hóa Thần kỳ hoàn toàn khác với Nguyên Anh kỳ.

Công pháp Hóa Thần tu luyện là thiên đạo, thiên đạo của thiên địa hiện giờ đã sụp đổ, còn sót lại năm nhánh thiên đạo, năm nhánh thiên đạo này còn không hoàn chỉnh, bị người chiếm.

Người khác muốn tu luyện đến Hóa Thần chỉ có thể nhặt một ít canh cặn thịt thừa, còn gian nan rất nhiều.

Tuy rằng thứ tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể nắm giữ được chỉ là một chút đạo uẩn, không phải là đại đạo chân chính. Nhưng đó đã là thủ đoạn giống như thần tiên đối với tu sĩ Nguyên Anh.

Tu sĩ Nguyên Anh suy cho cùng lực lượng mượn dùng vẫn là lực lượng thiên đạo, chỉ có thể thuận thế mà làm. Đủ loại pháp lực thần thông đều phải thuận theo thiên đạo.

Muốn hỏa thì dùng pháp lực tăng nhiệt độ lên cao, đến một điểm giới hạn rồi thì “Châm đốt” nguyên tố hệ hỏa.

Sử dụng lôi điện thuật phải triệu hồi mây đen đến, sinh ra lôi điện ở trong tầng mây thật dày.

Nói ngắn lại, pháp thuật gì đều phải tuân theo quy luật và pháp tắc của thiên địa, không cách nào vô căn cứ tạo ra được.

Nhưng sau khi đến Hóa Thần kỳ, hiểu được đạo uẩn tương ứng thì có thể làm được từ không sinh ra có.

Muốn tia chớp, không cần có mây đen, có thể triệu hoán từ vô căn cứ ra, giảm bớt quá trình trung gian.

Muốn hỏa, ngọn lửa có thể xuất hiện.

Muốn băng tuyết, nhiệt độ lập tức có thể xuống dưới điểm đóng băng…

Năng lực gần như có thể trực tiếp thay đổi quy tắc này là năng lực cực kỳ đáng sợ.

Bởi vì nó đã vượt qua phạm trù lý giải của Nguyên Anh kỳ.

Giống như hiện giờ U Minh lão tổ không cách nào lý giải được đối phương thông qua phương thức gì mà khiến cho quỷ vật của hắn tự dưng biến mất.

Là loại lực lượng nào đó chuyên môn khắc chế oan hồn sao?

Mặc dù hắn đã sinh lòng sợ hãi, nhưng không có ý tưởng lùi bước.

Món đồ này là mấu chốt để hắn đột phá đến Hóa Thần kỳ, cho dù như thế nào, hắn đều không dễ dàng bỏ qua cho.

“Khắc chế quỷ vật, vậy thử xem đây.”

Vẻ mặt của U Minh lão tổ trở nên nghiêm túc, chỗ Nê Hoàn cung bay ra một thanh phi kiếm màu đỏ.

Nhìn kiếm quang này lại là huyền môn chính tông.

“Thuần dương phi kiếm?”

Hoàng Vĩnh Khang cách đó không xa nhìn thấy một màn này, ánh mắt thiếu chút nữa lồi ra.

Phi kiếm cấp bậc thuần dương, thiên hạ hiếm có.

Hắn liên tục gặp được kỳ ngộ, thanh phi kiếm trong tay này chẳng qua chỉ có cấp bậc huyễn thần.

Vả lại kiếm quang của lão ma đầu này không hề giống với bàng môn tả đạo.

Chuyện này thật sự ngoài dự đoán của hắn.



Người đời đều cho rằng công pháp U Minh lão tổ tu luyện là ma công tà môn, nhưng lại không biết rằng đó chỉ là ngụy trang của hắn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận