Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 517: Ta thật sự là thiên tài

Chương 517: Ta thật sự là thiên tài

“Hả?”

Đây là lần đầu tiên Vân Phiêu Miểu quay đầu nhìn người khác, lại không phải bởi vì câu nói kia của đối phương.

Nhân vật giống như hắn sẽ không vì một câu nói của người khác mà tức giận. Với hắn mà nói, tu sĩ Hóa Thần kỳ không khác gì con kiến ven đường.

Nếu không phải thế giới thay đổi, thiên đạo sụp đổ, Hóa Thần này còn không có tư cách đứng trước mặt hắn.

Chân chính khiến cho hắn thay đổi sắc mặt đó là đối phương thế mà lại coi thường pháp tắc không gian của Sơn Hà đồ, xuất hiện ở trước mặt hắn.

Tuy rằng thiên đạo sụp đổ, hơn nữa mất đi nguyên linh, uy lực của Sơn Hà đồ không bằng một phần vạn năm đó, nhưng cũng không phải một tiểu tử Hóa Thần kỳ có thể xông qua được.

Không, kể cả Hóa Thần còn không phải, chính là một Nguyên Anh nho nhỏ, còn là một thể tu, trong cơ thể chứa nhiều loại tinh huyết của Yêu tộc.

Vân Phiêu Miểu liếc mắt một cái đã nhìn thấu chi tiết của đối phương, thứ duy nhất đáng để cho hắn coi trọng chỉ có thanh Nhân Hoàng kiếm trong tay đối phương.

Chỉ có điều tuy rằng Nhân Hoàng kiếm vô cùng mạnh mẽ, nhưng nơi này không phải nhân gian, không thuộc về lãnh địa của Nhân Hoàng kiếm, uy lực của nó sẽ giảm bớt. Lấy trạng thái hiện giờ của nó không có khả năng phá vỡ được vách chắn không gian của Sơn Hà đồ.

Trong lòng Vân Phiêu Miểu sinh ra một chút tò mò, mở pháp nhãn ra nhìn, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, “Mạt pháp chi đạo? Ngươi là học trò của vị tiên tôn kia?”



Khi Cố Dương bay ra ngoài, xông qua không gian giam cầm, xuất hiện ở trước mặt Vân Phiêu Miểu thì tất cả mọi người ở đây đều lấy làm kinh hãi.

Đặc biệt là hai người Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh, cho dù như thế nào bọn họ đều không nghĩ tới được mình tay cầm linh bảo đều không thể tránh né ra khỏi được khu vực này.

Nhưng tiểu tử Nguyên Anh kỳ kia lại coi như không gian giam cầm này không hề có, cứ vượt qua như vậy rồi.

Hơn nữa, hắn thế mà lại không nhân cơ hội bỏ chạy, ngược lại đến trước mặt tồn tại khủng bố đang nghi ngờ là Thiên Tiên kia, định cứu người.

Tiểu tử này có tình có nghĩa, nhưng mà không khỏi quá mức không biết tự lượng sức mình rồi.

Đối phương là một vị Thiên Tiên, cho dù bị giảm xuống đến Hóa Thần kỳ, nhưng vẫn có thể vận dụng uy lực của tiên thiên linh bảo Sơn Hà đồ, còn có linh bảo Thiên giai Vấn Tâm kính trong tay.

Kể cả người được công nhận là đệ nhất Thủy Nguyệt động thiên Phó Vạn Sinh còn không hề có lực đánh trả.

Hắn chẳng qua là Nguyên Anh kỳ, cho dù xông qua được cấm chế của không gian này, cầm Nhân Hoàng kiếm trong tay thì vẫn đâu thể là đối thủ của vị Thiên Tiên kia được?



“Cố Dương?”

Văn Giác và viện trưởng đều lấy làm kinh hãi, bọn họ biết cách thức làm việc của Cố Dương luôn ra ngoài dự tính của người khác. Mỗi một lần hắn xuất hiện đều cs thể mang đến một chút “Niềm vui bất ngờ”.

Một lần này cũng giống như vậy.

Hiện thân vào thời khắc mấu chốt, cứu Văn Giác một mạng, còn đánh chết một cường giả Hóa Thần kỳ.

Lấy tu vi Bất Lậu cảnh, chém giết cường giả Thiên Nhân cảnh, cho dù mượn dùng lực lượng của Nhân Hoàng kiếm, đó vẫn thật sự kinh hãi thế tục đến cực điểm.

Ban đầu mọi chuyện thật thuận lợi, ai ngờ lại mọc ra một Thiên Tiên đến từ thời Thượng Cổ, thể hiện ra thực lực đáng sợ. Đùa bỡn cả Phó Vạn Sinh đã có tu vi đến Hóa Thần trung kỳ trong lòng bàn tay.

Bọn họ chỉ có thực lực sơ kỳ thì bị nhốt ở đây, pháp thuật toàn thân đều không có đất dụng võ.

Đây là cường giả thứ hai vốn đến từ thời Thượng Cổ mà viện trưởng gặp được.

Người trước là Xích Minh thiên tôn, hắn dùng tất cả lá bài tẩy, trả cái giá vĩ đại mới miễn cưỡng đánh chết được một phần phân thân của vị thiên tôn này.

Hiện giờ Vân Phiêu Miểu này cho hắn lực áp bách còn ở trên cả Xích Minh thiên tôn.

Mà trạng thái của hắn lúc này còn chưa khôi phục đến đỉnh phong.

Đối mặt với cường giả còn khủng bố hơn cả Xích Minh thiên tôn, hắn cũng lực bất tòng tâm.

Khi Diệp Lăng Ba bị Vân Phiêu Miểu bắt đi, trong lòng hai người không khỏi trầm xuống, trong lòng biết rõ kết cục đại khái của lần này là toàn quân chết hết.

Mãi cho đến khi Cố Dương đi ra, hai người bọn họ thật sự vừa mừng vừa sợ.

Mừng chính là hắn có thể thoát khỏi giam cầm không gian này.

Sợ chính là hắn lại định đi cứu Diệp Lăng Ba.

Đây chẳng phải tự tìm đường chết sao.

Cho dù trước đó Cố Dương có chiến tích huy hoàng, nhưng trong lòng bọn họ không hề tin tưởng chút nào.

Đó chính là lão quái vật tồn tại từ thời Thượng Cổ cho đến nay, còn nắm trong tay một tiên thiên linh bảo và linh bảo Thiên giai. Thực lực mạnh, có mắt đều thấy.

Trừ phi Cố Dương luyện Cửu Thiên Ngự Thần quyết đến tình trạng như Hạ đế, có lẽ còn có một cơ hội mong manh.



Diệp Lăng Ba nghe được giọng nói của Cố Dương, trợn mắt lên nhìn, thấy hắn đứng cách đó không xa, trong mắt lóe lên thần sắc cực kỳ phức tạp.

Lúc trước nàng quyết ý muốn kết thành đạo lữ vơi Cố Dương là ôm mục đích vô cùng toan tính thiệt hơn.

Đó chính là mượn dùng thân thể thuần dương của hắn để luyện hóa lực lượng tiên nguyên trong cơ thể nàng.

Hai người ở chung luôn có thể coi như tương đối ăn ý, nhưng không hề giống đạo lữ, càng giống đồng minh.

Mối quan hệ này có thể nói tương đối yếu ớt.

Đặc biệt là sau khi nàng lấy về được linh bảo phi kiếm kiếp trước mình lưu lại, không cần thân thể thuần dương của hắn nữa.

Trụ cột cho mối quan hệ đạo lữ của bọn họ tồn tại không còn tồn tại nữa. Thừa lại chỉ còn một chút tình nghĩa đã kết lại nhờ khi trước bọn họ đã hợp tác.

Cho dù như thế nào nàng đều không nghĩ ra được, khi mình rơi vào con đường chết, hắn thế mà lại sẽ xuất hiện.

Trong lòng Diệp Lăng Ba kinh ngạc, khiếp sợ, khó có thể tin.

Trong lúc nhất thời, lại không biết nên mở miệng như thế nào.



Mạt pháp chi đạo?

Cố Dương nghe được lời Vân Phiêu Miểu nói, trong lòng vừa động.

Hắn đang sử dụng tự nhiên là lĩnh vực cấm ma của sủng thú sóc, lĩnh vực vừa mở, lực lượng quỷ dị giam cầm hắn trong không gian đã biến mất không thấy tăm tích.

Nhẹ nhàng như vậy, hắn chưa hề nghĩ tới.

Vậy có ý nghĩa rằng, lực lượng của tiên thiên linh bảo cũng không mạnh như trong tưởng tượng trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận