Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 522: Ba mươi ba thiên

Chương 522: Ba mươi ba thiên

Giống như tiên thiên linh bảo, nguyên linh thậm chí còn có thể thoát khỏi bản thể, chuyển thế trùng tu.

Phó Vạn Sinh chính là một ví dụ rõ ràng.

Tuy rằng nguyên linh của tấm gương đồng không đạt được đến trình độ như vậy, nhưng có thể giữ được đến mức độ như này đã cực kỳ hiếm thấy.

Bọn họ đều không nói gì, đây là chiến lợi phẩm của Cố Dương, nên do chính hắn xử lý.

Cố Dương nói, “Vậy ngươi tới đây, để cho ta lưu lại dấu ấn trong cơ thể ngươi.”

Linh bảo nhận chủ có mấy loại phương thức.

Một loại giống như Nhân Hoàng kiếm, tình nguyện cho Cố Dương mượn một phần lực lượng, nhưng không ra công cũng không ra lực. Khi mất hứng vốn không thèm để ý đến hắn.

Khi cao hứng có thể bùng phát ra thần uy để giúp đỡ hắn giải quyết xong kẻ địch mạnh.

Cường giả cấp bậc Thiên Nhân, kêu chém là chém ngay rồi.

Tình huống này thậm chí không thể nói là đã nhận chủ.

Bởi vì Nhân Hoàng kiếm có thẻ bỏ hắn mà đi bất cứ lúc nào.

Trong mối quan hệ này, Nhân Hoàng kiếm là phía chủ đạo.

Loại thứ hai giống như Cự Linh chùy, có quan hệ một chút, nguyên linh đã miễn cưỡng tán thành hắn, nhưng ghét bỏ thực lực của hắn quá yếu ớt, dưới tình huống không có lựa chọn nào tốt hơn nên tạm thời nhận hắn là chủ.

Mối quan hệ này tương đối ngang hàng một chút.

Cố Dương có thể sử dụng phần lớn lực lượng của Cự Linh chùy, nó cũng sẽ dốc sức phối hợp.

Nhưng không hơn, không cách nào thành lập được giao lưu thêm một tầng càng sâu hơn. Hắn không cách nào kích hoạt được hình thái chân chính của Cự Linh chùy.

Làm một linh bảo Địa giai, uy lực của nó tự nhiên không chỉ có thế, nhưng mà nếu như mở ra hình thái chân chính thì là tiêu hao quá lớn đối với nó, nó không có khả năng vì Cố Dương mà tiêu hao lớn như vậy được.

Loại thứ ba giống như U Minh đồ, hoàn toàn nhận hắn là chủ, vì hắn mở ra tất cả dáng vẻ và công năng.

Trong mối quan hệ này, hắn là phía chủ đạo.

Nguyên linh của U Minh đồ nhận lấy ước thúc vĩ đại, cái giá của sự phản bội vĩ đại.

Cố Dương muốn nó sử dụng hoàn toàn tình thái, phóng thích tất cả năng lượng, nó đều phải làm theo.

Nhưng mà nguyên linh của nó vẫn có một chút quyền tự chủ, ví dụ như hắn muốn kêu nó tự bạo, nó đều có thể cự tuyệt.

Trừ bỏ ba loại này ra, còn có một loại.

Chính là kiểu mới vừa rồi Cố Dương đã nói với Vấn Tâm kính, lưu lại dấu ấn trong cơ thể nguyên linh của nó.

Vậy đại biểu cho cả thể xác và tinh thần của nó đều mở ra cho hắn, không còn một chút quyền tự chủ nào.

Cho dù Cố Dương kêu nó tự bạo, nó cũng chỉ có thể làm theo.

Đây là cách nhận chủ thẳng thắn hoàn toàn nhất, phương thức như thế, linh bảo thông thường dù đánh chết đều sẽ không đồng ý. Bởi vì như vậy thì sinh tử sẽ hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay người khác, bất cứ một sinh linh nào có ý thức của riêng mình đều sẽ bài xích.

Nói chung, chỉ có một món linh bảo do tu sĩ tự tay luyện chế, khi nguyên linh mới sinh, ý thức của bản thân còn cực kỳ yếu đuối mới có thể lưu lại dấu ấn được.

Còn kiểu linh bảo đã từng nhận mấy đời chủ nhân rồi thì cái nào đều kẻ lõi đời, không dễ dàng thu phục được như vậy.

Quan hệ giữa tu sĩ với linh bảo, ai làm chủ đạo, ai định đoạt, phải xem đánh cờ giữa hai bên.

Giống như hiện giờ, Cố Dương đưa ra điều kiện cực kỳ hà khắc này, Vấn Tâm kính có chỗ để từ chối sao?

“Được!”

Tiểu nữ hài kia đáp một tiếng, rồi lập tức buông bỏ bộ phận quan trọng nhất với Cố Dương.

Quyết đoán dứt khoát như vậy khiến Cố Dương hơi ngoài ý muốn.

Nói thật, hắn thật sự không muốn nạp giá trị linh bảo này, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không có quyết định này.

Không nghĩ tới nó tự hù dọa nó, bỗng chốc đã lộ át chủ bài ra.

Cố Dương thấy nó phối hợp như vậy, tự nhiên sẽ không khách khí với nó, trực tiếp dùng nguyên thần lưu lại một dấu ấn ở trong cơ thể của nó.

Đây là phương thức đã học được từ trong Thái Huyền thiên thư.

Môn công pháp này bao hàm toàn diện, có thể nói là đại bách khoa toàn thư của giới tu hành Thượng Cổ, nội dung gì đều có.

Nhất thời, Cố Dương cảm thấy được trong nguyên thần nhiều thêm một loại liên hệ huyền diệu.

Cảm giác này tương tự với sau khi hắn và Y Phù ký kết khế ước.

Hắn thu hồi Vấn Tâm kính, nói với viện trưởng và Văn Giác đã chờ đợi từ lâu ở bên cạnh, “Viện trưởng, Văn tiền bối, tiếp theo làm như thế nào?”

Viện trưởng vẫn mặc bộ thanh sam kia, nhìn giống như một văn sĩ bình thường, nhưng mà đã nhiều hơn trước kia vài phần khí chất tiêu sái, “Ta phải đi về trước.”

Nói xong, người đã biến mất.

Nói đi là đi, tuyệt đối không hề dong dài dây dưa.

Văn Giác nói, “Ta phải ở lại đây, bế quan khổ tu một thời gian ngắn.”

Có thể hiểu được, nàng mới vừa đột phá đến Thiên Nhân cảnh, cần phải củng cố lại cảnh giới một chút.

Cố Dương nhắc nhở, “Cẩn thận hai tên kia.”

Người hắn đang nhắc đến là hai Hóa Thần mới vừa chạy trốn.

“Được.”

Văn Giác không hề nhiều lời vô nghĩa, nói xong rồi rời đi.

Nàng không nói định đi đâu, sau khi đến Thiên Nhân cảnh rồi, nàng đã có đủ thực lực để bảo vệ mình, có thể đi khắp thiên hạ.



Cuối cùng chỉ còn lại Cố Dương và Diệp Lăng Ba.

“Đi thôi.”

Cố Dương nói một tiếng.

Diệp Lăng Ba lại không hề động, mà gỡ ngọc trụy từ trên cổ xuống đưa cho hắn, nói, Đây là chìa khóa mở ra Thủy Nguyệt động thiên, có nó rồi, ngươi có thể tự do ra vào.”

Cố Dương hiểu ra rồi, nói, “Ngươi định ở lại đây?”

Diệp Lăng Ba nói, “Bây giờ ta đi theo ngươi sẽ chỉ là một trói buộc.”

Cố Dương định nói lại thôi, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của nàng, nhận lấy ngọc trụy kia, nói, “Ta hiểu rồi, ta đi đây, ngươi bảo trọng.”

Diệp Lăng Ba nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, đột nhiên lớn tiếng nói, “Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”

Chỉ thấy hắn giơ tay lên vẫy.

Một lát sau, bóng dáng của hắn đã biến mất không thấy gì nữa.

Trên mặt nàng hiện lên một chút buồn bã, nhẹ nhàng nói, “Lần sau khi gặp lại, ta muốn đứng ở bên cạnh ngươi.”

Chỉ thấy bên người nàng sáng lên một đường ánh sáng nhạt, người đã biến mất tại chỗ.

Nếu như Cố Dương ở đây thì có thể nhìn ra được phương thức “Xuyên qua không gian” như thế này không có gì khác Vân Phiêu Miểu mới vừa rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận