Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 534: Chân tướng của đại hội Dao Trì (2)

Chương 534: Chân tướng của đại hội Dao Trì (2)

Đệ tử trẻ tuổi của nhân gian và ba mươi ba thiên, các thế lực lớn đều lấy được mời đến dự tiệc của đại hội Dao Trì làm vinh dự.

Ai có thể ngờ đến được, hiện giờ thậm chí cả Nguyên Anh sơ kỳ đều có thể tham gia đại hội Dao Trì rồi.

Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi mà!

Nếu như không phải vì gom đủ số lượng, những người này làm gì có tư cách tiến vào tiên cung?

Ngọc Lộ thần tướng điều chỉnh tâm tình, nói, “Các vị, hoan nghênh đến tham gia đại hội Dao Trì, người đã đến đông đủ rồi, ta dẫn các ngươi đến Dao Trì.”

“Đợi chút.”

Đột nhiên, có một người mở miệng.

Cố Dương nhìn lại, kia còn là người quen, chính là Tào Kinh cường giả Bất Lậu cảnh kia của Tào gia, “Xin hỏi vị chân nhân này, đại hội Dao Trì này mời chúng ta đến rốt cuộc là định làm gì, kính xin chân nhân giải thích nghi hoặc giúp chúng ta.”

Đây cũng là nghi hoặc trong lòng không ít người ở đây, cho dù hắn không hỏi thì cũng sẽ có người khác hỏi.

Ánh mắt Ngọc Lộ thần tướng đảo qua trên người mỗi người ở đây, nói, “Cách mỗi năm trăm năm thì Dao Trì tiên cung chúng ta sẽ cử hành một lần đại hội Dao Trì, mời người tu hành xuất chúng nhất thế gian đến ngồi luận đạo, tiếp thu ý kiến, cùng hiểu đại đạo. Các vị đều là nhân vật xuất chúng nhất của thiên hạ hiện giờ.”

Cố Dương nghe được lời hắn nói, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, dùng lời này để lừa quỷ hả?

Người ở đây quả thật đều là nhân vật cao nhất trong thiên hạ hiện giờ. Nhưng công pháp kiểu gì mà Dao Trì tiên cung lại không có chứ? Có thể để ý đến những võ đạo thô thiển của bọn họ sao?

Vào thời đại Thượng Cổ, hai người trước mắt này nhất định đều là tồn tại tiên giai. Sau khi tỉnh lại khẳng định đã từng bị giảm cảnh giới. Bây giờ có tu vi Thiên Nhân cảnh, chứng minh bọn họ đã hiểu rõ quy tắc thế gian hiện giờ rồi.

Võ đạo của bọn họ không hề có bất cứ giá trị nào đối với Dao Trì tiên cung cả.

Đây giống như trò cười một đại học cao nhất đi mời học sinh tiểu học đến tọa đàm vậy.

Ai tin kẻ đó ngốc.

Những lão già Bất Lậu cảnh này ai mà không mấy trăm tuổi chứ? Tất cả đều là lão già thành tinh cả, tự nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ mà Ngọc Lộ thần tướng nói.

Lúc này vẫn là Lê Uyên đại sư huynh của Văn viện mở miệng, “Vị chân nhân này nói thật sự không sai, dựa theo một vài ghi chép lại trong sách cổ thì Dao Trì tiên cung quả thật có truyền thống như này, cách mỗi năm trăm năm sẽ tổ chức một lần đại hội Dao Trì, có thể được mời đến đều là vinh quang rất lớn đối với bất cứ tu sĩ nào. Nhưng mà –”

Ánh mắt của Lê Uyên trở nên sắc bén, “Chân nhân bỏ sót một chuyện quan trọng nhất, người tham gia đại hội Dao Trì đều có thể được ban thưởng một quả bàn đào. Ở trong đại hội Dao Trì, người biểu hiện xuất chúng thậm chí có thể nhận được ban thưởng của cung chủ tiên cung.”

“Không biết chúng ta tham gia đại hội Dao Trì có thể được bàn đào ban thưởng không?”

Lời này vừa nói ra, một số người ở đây đã ồ lên.

Danh khí của bàn đào quá lớn, là một trong tiên trân tương truyền từ xưa, nghe nói ăn một miếng có thể kéo dài tuổi thọ ngàn năm, ăn một quả có thể lập tức thành tiên.

Những chuyện này đều được ghi chép lại trong một vài sách cổ, cho dù có hơi khoa trương về công hiệu của bàn đào, nhưng chỉ cần có công hiệu kéo dài tuổi thọ thì đều có lực hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ.

Mỗi một võ giả Bất Lậu cảnh đều có nỗi lo về tuổi thọ, có khát vọng theo bản năng đối với thứ kéo dài tuổi thọ.



Cố Dương chú ý đến, ánh mắt của Ngọc Lộ thần tướng nhìn Lê Uyên đã có biến hóa rất nhỏ. Đã biết Lê Uyên khẳng định đã nói đến chỗ mấu chốt.

Bàn đào!

Thì ra là thế.

Trong lòng hắn có một suy đoán to gan, nói như vậy, tất cả đều đã thông.

Đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy bên người nhiều thêm một người, kinh hãi này không phải nhỏ.

Có thể tiếp cận đến bên người hắn trong khi hắn không hề phát hiện ra, đây là nhân vật hạng nào?

Hắn thiếu chút nữa đã rút Nhân Hoàng kiếm ra, quay đầu nhìn lại, thấy được một bóng dáng quen thuộc, quả thật vừa mừng vừa sợ.

Người đứng ở sau lưng hắn chính là lão giả thần bí đã từng gặp được ở Long Môn đảo và Hoàng Tuyền động thiên.

Hắn lại cũng tới đây rồi!

“Tiền bối?”

Cố Dương nhìn thấy lão giả thần bí này, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Không lâu trước đó, hắn còn đang nghĩ đến khi nào mới có thể gặp lại lão giả này, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đụng phải.

Lão giả ra hiệu đừng lên tiếng, đừng kinh động đến người khác.

Lúc này, lực chú ý của người khác đều ở trên người Lê Uyên và Ngọc Lộ thần tướng, vốn không có ai chú ý đến bọn họ.

Cố Dương gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, không nói nữa.

Ngọc Lộ thần tướng nhìn Lê Uyên một cái thật sâu, nói, “Thật sự không dám giấu giếm, trải qua trận đại kiếp nạn Thượng Cổ kia, cây bàn đào đã mất sức sống rồi, không kết quả nữa. Bàn đào này tự nhiên cũng không còn.”

Lời này thật sự hợp tình hợp lý, sau khi thiên đạo sụp đổ, vô số thiên tài địa bảo, tiên gia kỳ trân, tiên chi thần thảo đều không nhìn thấy tung tích nữa.

Kể cả vật tư thông dụng quan trọng nhất của giới tu tiên vào thời đại Thượng Cổ như linh thạch và tiên thạch đều không tìm thấy được viên nào nữa.

Thiên địa linh căn giống như cây bàn đào mất đi sức sống sau khi thiên đạo sụp đổ đều không hề kỳ quái.

Nếu như nó còn sống tươi tốt thì mới kỳ quái đấy.

“Hắn nói dối.”

Trong đầu Cố Dương vang lên một giọng nói già nua, chính là lão giả ở bên cạnh kia, “Cây bàn đào là căn cơ của Dao Trì tiên cung, nêu snwh cây bàn đào bị khô héo, Dao Trì tiên cung cũng không còn tồn tại nữa.”

Hắn có lòng định nói gì đó, nhưng không có biện pháp nguyên thần truyền âm giống như vậy, nên chỉ có thể nghe không.

“Tiểu tử, có muốn nếm thử tư vị của bàn đào không? Vào thời đại Thượng Cổ, đây chính là tiên trân cực phẩm mà chỉ có người đứng đầu các giới, còn có Kim Tiên đại năng mới có thể có tư cách nhấm nháp đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận