Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 72: Diệt trừ hậu hoạn

Chương 72: Diệt trừ hậu hoạn

Sở Tích Nguyệt chẳng thể nào nghĩ rằng chỉ trong một phút bốc đồng lại khiến mình gặp phải nguy cơ như vậy.

Trên đường đi, nàng nghe nói rằng Cố Dương, người mới xếp thứ bảy trong Tiềm Long bảng, đang ở Bình quận thành, thế là chỉ một chốc hứng lên bèn qua đó để diện kiến kẻ mạnh vừa mới trèo lên hàng ngũ thứ bảy của Tiềm Long bảng này.

Bởi vì ngay cả nàng và Ô Hành Vân khi lần đầu tiên được xếp vào Tiềm Long bảng cũng là bắt đầu ở thứ mười mấy hơn.

Ô Hành Vân còn từng bước leo lên.

Nàng là đánh từng cái từng cái một mới leo lên được.

Kiểu người mới lần đầu tiên được vào bảng đã trực tiếp nhảy dù ngay vào vị trí thứ bảy như Cố Dương là chuyện xưa nay chưa từng có.

Vừa rồi khi ở trong xe ngựa, nàng cảm nhận được khí tức của một cường giả nhị phẩm, vì tò mò nên nàng đã rời khỏi xe ngựa, chạy qua xem sao.

Ai ngờ, vừa bước chân vào sân, đã bị một đạo đao ý khóa chặt lấy.

Đao ý đó tuy ẩn ngầm không phát ra, nhưng lại mang đến một áp lực chưa từng có cho nàng.

Trực giác mách bảo nàng rằng đạo đao ý này cực kỳ nguy hiểm.

Điều khiến nàng càng không thể tin được chính là nguồn gốc của đạo đao ý này lại là từ một nam tử trẻ tuổi.

Nếu nàng đoán không lầm, người này chắc là chủ nhân ở đây, Cố Dương.

Không phải hắn là tam phẩm sao?

Tại sao đao ý của hắn dường như còn đáng sợ hơn cả cường giả nhất phẩm vậy?

Sở Tích Nguyệt có kinh nghiệm thực chiến vô cùng dày dặn, tuy ngạc nhiên nhưng không hoảng sợ, nàng vẫn đứng tại chỗ, đẩy chân nguyên của mình lên đến cực điểm, thủ vững tư thế để đối phó với đòn tấn công có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Ô Hành Vân ở phía sau nàng cũng ứng phó như thế.

Cứ như vậy, bởi vì sự xuất hiện của hai người họ, cuộc chiến vốn chỉ cần khơi mào một chút là sẽ nổ ra lại đột nhiên rơi vào một thế cân bằng kỳ lạ.

...

“Thật đáng tiếc!”

Cố Dương ấn tay vào chuôi đao, cố gắng hết sức để kiềm chế ý muốn rút đao, chờ đợi thời cơ tốt nhất, cho đến khi Từ Nhược Mai xuất hiện và đi về phía này.

Trong lòng hắn âm thầm thở dài, không còn do dự nữa, rút đao ra.

Đao ý được dưỡng trong hai mươi tám năm, cuối cùng đã nở rộ trên thế giới này.

Trong một khoảnh khắc, như thể tình hình đã vì vậy mà biến động.

Đao ý đáng sợ dường như nuốt chửng tất cả ánh sáng, tầm nhìn của tất cả mọi người có mặt đều chìm trong bóng tối, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ có duy nhất ánh sáng của thanh đao.

...

“Vũ Nhi, ngươi có tài như vậy, xem ra Mạc gia của ta đại hưng thì đều phải nhờ vào ngươi...”

“Vũ Nhi, công pháp gia truyền của Mạc gia thì cùng lắm chỉ có thể tu luyện đến tứ phẩm mà thôi...”

“Vũ Nhi, ngươi thực sự muốn bước vào Lâm gia sao? Vậy thì có khác gì với việc gả qua đó đâu? Nếu ngươi dám đi thì cứ coi như ta không có nhi tử như ngươi!”

“Vũ Nhi, nếu như không phải ngươi sinh ra ở Mạc gia thì ngươi đã không phải chịu nhiều đau thương như vậy...”

...

Trong phút chốc, ý thức của Mạc Vũ trở nên rời rạc, cảnh tượng cuối cùng bị đóng băng ngay tại khoảnh khắc trước khi phụ thân hắn qua đời, phụ thân hắn nắm lấy tay hắn và nói trong nước mắt.

Ngay lập tức hắn đã chìm vào một vùng tối đen vĩnh hằng.

Cho đến khi chết, thanh kiếm trong tay hắn vẫn chưa thể rút ra.

...

Những người ở xa hơn một chút như Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân, cả hai đều “phụt”một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Ngoài ra, những người khác có mặt ở đó cũng đều gục xuống.

Những người duy nhất vẫn còn giữ được sự tỉnh táo chính là kiếm nô đến giải cứu Từ Nhược Mai và hai cường giả tam phẩm Ô Lão và Tào Húc đang theo dõi trận chiến từ xa mà thôi.

Những người còn lại đều đã ngất xỉu.

Sức mạnh của nhát đao này không ngờ lại đến mức đó.

Một nhị phẩm bị chém chết ngay tại chỗ, hai cường giả nhị phẩm cũng bị thương nặng, những võ giả xung quanh cũng bị ảnh hưởng và bị thương ở các mức độ khác nhau.

...

Cố Dương sau khi chém ra một đao đó, cả người như bị rút cạn sức lực.

Một đao này với hắn mà nói thì tiêu hao quá lớn, sức lực của hắn gần như tiêu hao hết, mà hắn gần như không thể cầm chắc được thanh đao trong tay.

Hắn lúc này thậm chí đến việc tiến lên để chém thêm một đao nữa cũng không thể làm được.

Đôi mắt của hắn quét qua khuôn mặt của tên kiếm nô.

Mí mắt tên kiếm nô khẽ giật, chắp tay với hắn rồi quay người rời đi.

Một đòn đao như kinh thiên động địa đó.

Là đã xứng với một lễ này của hắn.

Hắn biết mình chắc chắn là không tiếp nổi nhát đao này, nếu trực tiếp đối mặt với nhát đao này, hắn nhất định sẽ chết.

Người trong giang hồ chỉ nói chuyện bằng thực lực.

Một đao này của Cố Dương đã giành được sự tôn trọng của hắn.

Còn về hai vị còn lại vẫn tỉnh táo kia đều đã mang theo đôi chút ngẩn ngơ.

Uy lực của nhát đao này đã vượt qua giới hạn trong trí tưởng tượng của họ.

Một cường giả tam phẩm lại có thể xuất đao một đòn tấn công ba cường giả nhị phẩm.

Cảnh tượng này quá mức chấn động, nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết bọn họ cũng không tin.

Từ xưa đến nay, những người có thể chiến đấu vượt cấp, một tam phẩm tấn công nhị phẩm đều là những chuyện chỉ có trong truyền thuyết.

Nói đến người trước lập được kỳ tích nghịch thiên như vậy thì phải truy ngược lại vào khoảng thời gian bốn trăm năm trước, người đó tung hoành ngang dọc không ai địch lại, chỉ với sức mạnh của một mình hắn đã có thể tạo ra danh gia vọng tộc thứ mười – Tần Vũ.

Hôm nay Cố Dương lấy một địch ba, lại đã có thể giết chết một nhị phẩm và đả thương nặng hai cường giả nhị phẩm còn lại chỉ bằng một nhát đao, đây thực sự giống như một câu chuyện thần thoại.

Vào lúc này, Ô lão và Tào Húc nhìn nam tử đang đứng tại đó, trong lòng bất giác nghĩ ngợi, lẽ nào Đại Chu lại sắp có một Tần Ngũ thứ hai rồi sao?

Đột nhiên, một bóng dáng như ma quái xuất hiện. Nàng chính là lão bà đi theo Tiết Nga, vừa rồi náo động lớn như vậy, nàng bị kinh động nên hoảng hốt chạy tới ngay lập tức.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng hơi nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt ánh mắt chợt dừng lại. Nàng nhìn chằm chằm vào thi thể Mạc Vũ, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn.

Đó là Mạc Vũ được cung phụng của Lâm gia?

Hắn đã chết rồi sao?

Là ai đã giết hắn?

Nỗi bàng hoàng trong lòng nàng không sao tả xiết.

Vài năm trước, Mạc Vũ đã từng đến Bình quận thành, đến Phương gia để tìm nàng và một cường giả nhị phẩm khác.

Cuối cùng, cả hai người đều chết thảm dưới thanh kiếm của Mạc Vũ. Cũng kể từ đó, Phương gia giống như bị gãy xương sống, hoàn toàn không dám làm trái lời Lâm gia nữa.

Lâm gia tùy ý cử đi một tên cung phụng cũng đủ để san bằng Phương gia, vậy bọn họ làm sao có dũng khí nói không được?

Bây giờ, người khiến Lâm gia phải cung phụng hùng mạnh đến thế, ấy vậy mà lại bỏ mạng ở đây.

Rốt cuộc là ai đã giết hắn?

Ánh mắt lão bà nhìn vào Cố Dương, người duy nhất còn đang đứng tại đó, trong lòng nảy ra một ý nghĩ cực kỳ hoang đường, lẽ nào là hắn sao?

...

Cố Dương sững người khi nhìn thấy lão bà xuất hiện, tình trạng lúc này của hắn vô cùng tệ, không còn một chút sức lực tự vệ nào cả.

Hắn thật sự không ngờ rằng lượng tiêu hao của một đòn xuất đao đó lại lớn như vậy, hơn nữa việc khôi phục lại chậm đến mức này.

Hắn bật hệ thống lên mà không chút do dự, trước mặt hắn xuất hiện một lời nhắc nhở:

[Mô phỏng đã kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm bốn mươi tuổi.]

Trước khi ra trận, Cố Dương đã chuẩn bị và thực hiện mô phỏng từ trước, nhưng vẫn giữ phần thưởng lại, không hề lấy đi, điều hắn chờ đợi chính là giây phút này.

“Ta chọn cái đầu tiên.”

Ngay lập tức, một luồng chân nguyên trào ra từ không khí loãng trong thể hắn, năng lượng vừa nãy bị tiêu hao chỉ trong chốc lát đã được khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

“Quả nhiên được việc.”

Cố Dương thầm an tâm.

Trước đó hắn đã đoán được rằng sau khi nhận được phần thưởng, trạng thái hiện tại sẽ được trạng thái mới đè lên. Bất kể công lực bị tiêu hao nghiêm trọng như thế nào, nó đều có thể ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

Bây giờ, hắn cũng đã xác nhận rằng cách này là khả thi.

Hoàn toàn có thể được coi là một con át chủ bài.

Điều đầu tiên mà Cố Dương làm sau khi hồi phục là tiến về phía hai cường giả nhị phẩm đang bị thương nặng kia, một đao chém xuống, diệt trừ hậu hoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận