Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 73: Làm ăn kiểu gì đây?

Chương 73: Làm ăn kiểu gì đây?

Trong chốc lát, Sở Tích Nguyệt đã khôi phục ý thức, phát hiện mình nằm trên mặt đất, chân nguyên trong cơ thể tiêu tán, phủ tạng bị thương, đã bị thương rất nặng.

Uy lực của một đao kia thật đáng sợ!

Nghĩ đến một đao vừa rồi, trong lòng nàng vẫn hơi run rẩy.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy nam tử kia đã đi đến bên cạnh mình, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đó vô cùng lãnh khốc, lộ ra sát ý một cách trần trụi.

Trong chớp mắt, nội tâm nàng bị nỗi sợ chết chiếm lấy, cảm giác lạnh buốt da đầu.

Lúc này, kiếm của nàng chẳng biết đang ở nơi nào, ngay cả sức phản kháng cũng không có, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Ngay lúc Sở Tích Nguyệt nghĩ cái chết sắp đến, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai nàng : “Ngươi là ai?”

“Sở Tích Nguyệt.”

Nàng vừa mở miệng, mùi máu tanh nồng lập tức xộc thẳng lên xoang mũi, xé rách vết thương, đau đớn vô cùng khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.

Nam tử dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm, lại hỏi: “Ngươi không phải do Lâm Tử Hoa phái tới sao?”

Lâm Tử Hoa?

Hô hấp của Sở Tích Nguyệt trở nên dồn dập, cảm giác như bị sỉ nhục: “Hắn là cái thá gì, cũng đáng… Khụ…”Lời còn dứt, nàng đã ho khan dữ dội.



Từ phản ứng của nữ tử này, Cố Dương biết mình đã nhầm lẫn.

Vừa rồi đúng là hắn muốn giết người, nhưng sau khi nhìn thấy nàng, dung mạo và khí chất của nàng không thua kém gì Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai. Hắn nhận ra rằng nàng không có khả năng được Lâm Tử Hoa phái tới.

Tuổi của nàng so ra còn nhỏ hơn Lâm Tử Hoa rất nhiều, nhưng lại có tu vi nhị phẩm, hẳn là một trong năm người đứng đầu trong Tiềm Long bảng.

Xét về tiềm lực thì cao hơn Lâm Tử Hoa rất nhiều, có chỗ nào mà hắn có thể sai khiến được chứ?

“Còn một câu hỏi nữa.”

Cố Dương cảm thấy có chút may mắn, nhân vật như vậy, chắc chắn là xuất thân từ thế lực lớn nào đó, nếu thật sự muốn giết, có lẽ ngày hôm sau trưởng bối bên kia sẽ cầm đao đến đuổi giết hắn.

Để có thể nuôi dưỡng được những đệ tử xuất chúng như vậy, ít nhất các sư trưởng phải từ nhất phẩm trở lên.

Người không chết thì tốt, không cần lo lắng trưởng bối của đối phương lập tức tìm tới báo thù.

Cố Dương đả thương hai người này, nhưng hắn không hề thấy hối hận.

Cảnh tượng vừa rồi, hắn chỉ có cơ hội để ra tay, đột nhiên có hai cường giả nhị phẩm xông tới, dĩ nhiên cách an toàn nhất là giết chết bọn họ.

Bằng không, lỡ như hai người này là kẻ thù thì sau khi một đao của hắn đi qua, ngay cả cơ hội chạy thoát hắn cũng không có.

Hắn sẽ không lấy tính mạng của mình ra đặt cược.

Dù có lỡ tay làm bị thương hai cường giả nhị phẩm trẻ tuổi có xuất thân cao thì cũng không có gì đáng nói.

Chỉ có thể coi như bọn họ xui xẻo.

Cố Dương thu đao lại, nói: “Ta tên Cố Dương, ngày sau muốn báo thù thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

Nếu hai người này là người của Lâm gia, giết cũng liền giết, dù sao, nháo đến loại trình độ này, hắn cùng Lâm gia cũng coi là vạch mặt.

Nếu hai người này là người của Lâm gia, vậy thì giết đi, dù sao cũng ầm ĩ đến như vậy, hắn và Lâm gia cũng coi như đã trở mặt với nhau.

Nhưng họ đã không phải người của Lâm gia, vậy thì quên đi.

Hắn không giết hai người họ, cũng không giải thích nhiều, chém thì chém, căn bản không cần giải thích.



Sở Tích Nguyệt nhìn Cố Dương xoay người dứt khoát rời đi, không thèm nhìn mình một cái. Nàng nghiến răng nghiến lợi, cố đứng dậy, nói: “Nửa tháng sau, Sở Tích Nguyệt sẽ báo thù một đao này.”

Cố Dương không quay đầu lại, bế Từ Nhược Mai đang nằm trên mặt đất, đi về phía hậu viện.

Trương Tiểu Hải rất thông minh, chờ khi hắn xuất hiện thì chạy thật xa, thêm vào đó tu vi của hắn thấp nên không bị ảnh hưởng bởi công kích của một đao kia.

Cố Dương đưa hắn rời khỏi tiểu viện nơi mà hắn đã sống gần một tháng. Đi về phía Thanh Huyền môn, tiếp đến định mang bọn họ rời khỏi Giang châu, cao chạy xa bay.

Đối với hắn bây giờ, Lâm gia là một con quái vật khổng lồ chính cống, chỉ riêng nhất phẩm đã có hai vị, nói không chừng phía sau còn có Thần Thông cảnh.

Cố Dương hiểu rất rõ thực lực của bản thân, đối mặt với nhị phẩm có thể không bị rơi xuống thế hạ phong, nhưng đánh bại nhị phẩm đã khó, về phần giết lại càng khó hơn.

Đao ý đã nuôi dưỡng trong máy mô phỏng hơn hai mươi mấy năm như hôm nay, không thể sử dụng như vũ khí thông thường, mà chỉ có thể dùng làm át chủ bài.

Đã không đánh lại, đương nhiên phải tính cách rút lui.

Đợi khi thực lực đầy đủ, đến lấy lại danh dự sau.

Cái này không mất mặt.



Thanh Huyền môn, trong một tòa tiểu viện, Tô Thanh Chỉ đang luyện kiếm trong đó, trông thấy Cố Dương nhảy qua tường, nàng cảm thấy kì lạ. Trước đây, buổi tối Cố Dương mới đến luyện công cùng với nàng.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy Cố Dương ôm một nữ nhân xa lạ trên tay, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Cố Dương nói: “Giang châu không ở được nữa, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”

Tô Thanh Chỉ vẻ mặt lạnh lùng: “Dựa vào cái gì mà phải đi cùng ngươi?”

“Ta và Lâm gia đã trở mặt với nhau, danh tính của ngươi chắc chắn không gạt được bọn họ, nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp.”

Tô Thanh Chỉ nghe đến hai chữ Lâm gia, sắc mặt không khỏi thay đổi nhưng vẫn tức không nhịn nổi, quay đầu sang hướng khác nói: “Không cần ngươi lo. Cho dù ta có chết ở đây, cũng không liên quan gì đến ngươi…A…”

Lời còn chưa dứt, phần gáy đã bị Cố Dương đập một cái, ngã oặt vào ngực hắn, hôn mê bất tỉnh.

Tiểu thị nữ Tri Tinh ở một bên thấy cảnh này, không biết phải làm sao.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tranh thủ thời gian dọn ít đồ đạc, mang chút vàng bạc châu báu là được rồi.”

Cố Dương mỗi tay ôm một người, nói với Tri Tinh.

“Vâng.”

Lúc này Tri Tinh mới phản ứng lại, cuống quít bước vào phòng, một lúc sau xách ra hai cái túi.

Sau đó, Cố Dương viết một bức thư và đưa nó cho Tĩnh Ngọc đạo cô của Thanh Huyền môn, nhờ nàng chuyển nó đến Tiết Nga của Phương gia.

Nội dung trong bức thư là nhờ Phương gia thay trông nom Thanh Huyền môn.

Về phần ước định một trăm năm mươi vạn lượng kia, Cố Dương không đề cập đến.

Lâm gia đã phái người truy sát hắn, hơn phân nửa trong hiệp định trước đó, hầu hết không còn được tuân theo. Tiền này, hắn đương nhiên cũng ngại lấy.

Năm ngươi vạn lượng lấy lúc trước, xem như là hắn nợ Phương gia một ân tình, sau này sẽ trả lại.



“Cái gì, chết rồi”

Giang châu thành, Lâm Tử Hoa vừa trở về Lâm phủ thì đột nhiên nhận được báo cáo của Thính Phong đường, vẻ mặt thay đổi: “Là vị kiếm nô bên cạnh Từ Nhược Mai xuất thủ?”

“Không phải.”

Người tới báo tin là người của Thính Phong đường, hơi khó khăn nuốt nước bọt: “Tin tức nói, Mục cung phụng… chết dưới… dưới tay của Cố Dương.”

Trong chốc lát, Lâm Tử Hoa tưởng tai mình có vấn đề, nghe lầm rồi.

“Ngươi nói cái gì?”

Người của Thính Phong đường kia run giọng: “Đại công tử, tình báo nói như thế.”Nói rồi còn trình tờ giấy lên.

Lâm Tử Hoa cầm lên xem, quả nhiên trên đó viết rằng Mạc Vũ bị Cố Dương giết ngay tại chỗ, lúc đó còn có Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân, hai người họ đều bị liên lụy, bị trọng thương.

Nói cách khác, Cố Dương vừa đột phá đến cảnh tới tam phẩm, lấy một địch ba, đánh lại ba cường giả nhị phẩm?

Đây quả thật là làm trò cười cho thiên hạ!

“Thính Phong Đường làm ăn kiểu gì mà ngay cả tình báo hoang đường như vậy cũng dám viết?”

Trong cơn tức giận, Lâm Tử Hoa tung một cước, người trước mặt bị đá văng ra xa mấy trượng, chỉ thấy đã tắt thở.

Vẻ mặt hắn hơi vặn vẹo, tay khẽ run, ngoài mặt tức giận, không giấu được sợ hãi trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận