Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 77: Tam phẩm đỉnh phong

Chương 77: Tam phẩm đỉnh phong

[…Mấy tháng sau, thiên hạ đồn rằng, Sở gia kết thông gia với Tần gia.]

[Một ngày nọ, mẫu thân của Sở Tích Nguyệt tìm thấy ngươi, bảo ngươi rời xa nữ nhi nàng, Sở gia có thể cung cấp chỗ ẩn náu cho ngươi. Ngươi cân nhắc nhiều lần, quyết định đồng ý. Sau đó, ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ bế quan khổ tu ở cấm địa của Sở gia.]

[Bảy năm sau, Sở Tích Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi, thực lực nàng đã là nhất phẩm đỉnh phong. Nàng nhìn thấy ngươi giống như kẻ thù gặp mặt nhau. Khi một kiếm đâm tới, ngươi nhắm mắt đợi chết. Tô Thanh Chỉ chắn trước mặt ngươi, kiếm khí xuyên qua nàng, cách không khí đâm thẳng vào tim của ngươi, ngươi chết. Hưởng thọ ba mươi tuổi.]

Khi nhìn thấy kết cục cuối cùng, Cố Dương không khỏi thở dài.

Dối lòng làm một nam tử bạc tình, tốt xấu gì cũng đã làm được mười năm.

Ai có thể ngờ rằng, Sở gia sẽ kết thông gia với Tần gia đâu.

Hắn đã từng nghe Từ Nhược Mai nói, Sở gia và Tần gia kẻ thù truyền kiếp từ thời tổ tiên, bảo vật gia truyền của Sở gia bị Tần gia lấy đi mất.

Kết quả, không ngờ Sở gia vẫn gả nữ nhi cho Tần gia, đúng là yếu đuối ăn sâu vào xương cốt.

Trong hoàn cảnh như vậy, nếu như hắn không đồng ý rời khỏi Sở Tích Nguyệt thì sẽ đắc tội với hai thế gia đứng đầu là Sở gia và Tần gia, kết cục còn thê thảm hơn.

Lão thiên khốn kiếp này, đúng là không chừa đường sống mà.

Cuối cùng, hắn chết dưới kiếm Sở Tích Nguyệt, không còn lời gì để nói.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm ba mươi tuổi.]

Đương nhiên Cố Dương sẽ chọn một.

Lần này, rõ ràng chân nguyên có tăng lên, ít nhất cũng tăng gần năm phần.

Thật là không dễ dàng mà.

“Lại nữa.”

Cố Dương đã tìm được một phương pháp để ẩn mình bảy năm, cho nên đương nhiên hắn vẫn sẽ tiếp tục dựa theo kế hoạch để tiến hành mô phỏng.

......

............

..................

Cố Dương tiến hành mô phỏng hết lần này đến lần khác.

[…Năm năm sau, cuối cùng ngươi cũng tu đến tam phẩm đỉnh phong.]

[Hai năm nữa trôi qua, Sở Tích Nguyệt xuất hiện trước mặt ngươi, đánh chết ngươi, hưởng thọ ba mươi tuổi.]

Cuối cùng cũng tam phẩm đỉnh phong rồi.

Vào lần mô phỏng thứ mười bốn, cuối cùng hắn thấy được nhắc nhở tu vi đã đạt đến tam phẩm đỉnh phong, trong lòng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hắn bấm tay tính toán, từ tam phẩm tích lũy đến tam phẩm đỉnh phong tốn gần một trăm năm.

Đó là còn có Tô Thanh Chỉ ở bên cạnh, nếu như không có nàng, hắn còn tốn nhiều thời gian hơn.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]



Cố Dương chọn điều thứ nhất. Tiếp theo đó, hắn cảm thấy chân nguyên trong cơ thể đã đạt đến cực hạn, có thể tiến hành niết bàn bất cứ lúc nào, công lực tiêu tán hết, bắt đầu lại từ đầu. Sau đó, hắn có thể tu thẳng đến nhị phẩm, không còn bị kẹt lại nữa.

Hắn kìm nén cảm giác kích động này.

Bây giờ số dư còn lại của hắn chỉ có hai mươi hai vạn, còn có thể tiến hành mười một lần mô phỏng, nếu như mà trùng tu thì đừng nói nhị phẩm, đến tam phẩm cũng không đạt được.

Cho nên, hắn không thể niết bàn vào lúc này.

Chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là kiếm tiền .

Về việc đi đâu để kiếm tiền, trong lòng hắn đã có ý tưởng.



Cố Dương liên tiếp tiến hành mười bảy lần mô phỏng đã kinh động đến Từ Nhược Mai ở bên cạnh. Ánh mắt nàng nhìn hắn từ kinh ngạc, cuối cùng trở thành kinh hãi.

Ở khoảng cách gần như vậy, rõ ràng nàng cảm nhận được, cứ cách một khoảng thời gian, chân nguyên trong cơ thể Cố Dương sẽ bùng nổ một lần.

Hơn nữa loại bùng nổ này liên tiếp xuất hiện vài chục lần.

Việc như vậy khiến nhận thức của nàng hoàn toàn sụp đổ, nàng suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc trên người Cố Dương đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, Tô Thanh Chỉ đang ngồi bên kia mở to mắt, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nàng, thấy nàng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, khóe miệng nhếch lên.

Nàng hiện tại chỉ có tu vi thất phẩm, ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên cũng có thể cảm thấy được sự thay đổi của chân nguyên trong cơ thể Cố Dương.

Chẳng qua đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy chuyện như thế này, sớm đã không cảm thấy kì lạ nữa.

Thời gian nàng ở bên cạnh Cố Dương là lâu nhất, chứng kiến đủ thứ kỳ lạ trên người hắn. Cho dù ngay sau đó, hắn nói mình là cường giả nhất phẩm, nàng cũng không cảm thấy lạ.

Tô Thanh Chỉ thầm cười nhạo sự ngạc nhiên của vị đệ tử Kiếm cung này, sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại.



Sau khi trời sáng, khi tất cả mọi người tỉnh dậy, Từ Nhược Mai cũng không hỏi Cố Dương đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy đây nhất định là một bí mật lớn cần che giấu.

Việc này liên quan đến bí mật tu luyện, không thể tùy tiện nghe ngóng được.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Dương đột nhiên nói: “Hôm nay không lên đường, ta muốn đi làm một việc, khoảng hai ngày sau sẽ về, các ngươi ở đây chờ ta.”

Dứt lời, không chờ bọn họ kịp phản ứng, hắn đã biến mất tại chỗ.

Chỉ còn lại Từ Nhược Mai và đám người Tô Thanh Chỉ ngơ ngác nhìn nhau.



Vì lần xuất hành này, tối hôm qua Cố Dương còn bỏ ra hai vạn lượng, sử dụng một lần mô phỏng, chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra mới yên tâm rời đi.

Hắn không chậm trễ chút nào, lập tức thi triển khinh công, đi thẳng tới Giang châu thành.

Đường hắn đi là đường nhỏ vắng vẻ, phát hiện có người thì sẽ tránh đi ngay, tránh để người khác phát hiện.

Chẳng mấy chốc bầu trời đã tối đen, cuối cùng Cố Dương đã tới Giang châu thành. Hắn leo vào từ tường thành, không làm kinh động bất kì ai.

Một lát sau, Cố Dương đi tới trung tâm Giang châu thành, đến một đại viện nằm sâu trên con đường phồn hoa nhất.

Chỗ này đúng là chỗ giấu kho báu mà ảnh đạo để lại.

Lần trước, Cố Dương lấy được bản đồ kho báu từ chỗ Tiêu Thư Mặc, mà cũng chính lần đó, hắn đã đắc tội Tào Y Y, từ đó về sau, nữ nhân điên này lúc nào cũng nhắm vào hắn.

Không biết Tào Y Y dùng cách gì mà cũng lấy được vị trí của kho báu từ chỗ Tiêu Thư Mặc, đến đây từ trước, chờ hắn chui đầu vào rọ.

Cuối cùng bây giờ Cố Dương cũng có đủ thực lực để đến lấy kho báu này rồi.

Cố Dương đi đến trước cánh cổng rồi nhẹ nhàng vươn tay đẩy ra, dùng chân nguyên cắt đứt then cửa, sau đó bước vào trong.

Hắn đi thẳng tới trước sân đằng sau, vừa vào đã chợt nghe đã có người vỗ tay, mừng rỡ nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi, không uổng công ta đợi lâu như vậy.”

Một thiếu nữ mang theo một chiếc đèn lồng bước ra khỏi phòng. Dưới ánh lửa đèn, nàng hiện lên với vẻ xinh đẹp động lòng người, mà phía sau lưng nàng còn có một nam tử áo xám đi theo. Người này chính là võ giả tứ phẩm, tên là A Phúc.

Cố Dương chắp tay nói: “Lần trước là tại hạ đã mạo phạm, lúc ấy tình thế bất đắc dĩ, mong cô nương thứ lỗi.”

Tào gia là một trong chín danh gia vọng tộc thiên hạ, mà nữ nhân điên này lại là nữ nhi của một vị cường giả Thần Thông cảnh, cho nên những lễ nghĩa nên có thì vẫn phải thực hiện.

Tào Y Y hừ một tiếng, đắc ý nói: “Hiện tại muốn cầu xin tha thứ thì đã muộn rồi. Lần trước, ngươi suýt nữa giết chết ta. Trên đời này chưa từng có người nào dám ra tay độc ác với ta như vậy. Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ, chờ khi ngươi tới rồi, phải tra tấn ngươi như thế nào thì mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng của ta.”

Cố Dương thở dài, nói: “Xem ra hôm nay không ổn rồi.”

“Ngươi nói xem? “

Tào Y Y mỉm cười, nói với bảo tiêu đằng sau: “A Phúc, bắt lấy hắn, nhớ kỹ, ta muốn bắt sống.”

“Vâng.”

Nam tử mặc áo xám sau lưng nàng bước ra. Lúc này đây, trông hắn cực kỳ nghiêm túc.

Lần trước, hắn sơ sẩy một chút, suýt nữa làm tiểu thư bị thương, đối với hắn mà nói thì vô cùng nhục nhã. Hôm nay, hắn quyết không thể tiếp tục mắc sai lầm.

Hắn vừa đặt tay lên chuôi đao, chỉ thấy người trẻ tuổi phía đối diện đã dùng một ngón tay chỉ về phía hắn.

Không ổn!

Trong nội tâm A Phúc vừa hiện lên một tia cảnh báo thì lồng ngực đã thắt lại, mất đi ý thức trong nháy mắt.

Tam phẩm?

Trước lúc hắn hôn mê, trong lòng đã sợ hãi đến tột độ.

Tào Y Y vừa nãy vẫn còn mỉm cười, giờ đây sắc mặt lại tái mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận