Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 81: Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện

Chương 81: Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện

Hiện giờ thiên hạ có sáu môn phái lớn, chín danh gia vọng tộc. Bọn họ đều là thế lực đứng đầu ở Đại Chu, mỗi một thế lực đều có thương hội lớn của riêng mình, có thể buôn bán khắp các châu, cho nên mỗi năm kiếm được rất nhiều tiền.

Trong đó có vài thương hội kinh doanh xuyên khắp các châu, giống như liên doanh vậy, hầu như đã hình thành độc quyền trong nghề.

Thương hội thiên hạ của Tào gia chính là một trong số đó. Bọn họ bán tơ lụa trên toàn bộ Đại Chu, chất lượng không ai có thể sánh kịp, được vô số người săn lùng.

Tuy rằng La châu là đại bản doanh của Sở gia, nhưng thiên hạ thương hội Tào gia vẫn mở vài cửa tiệm ở đây, mang tên Cẩm Tú Các.

Một trong số đó ở ngay Lâm Phong thành.

Lâm Phong thành là thành lớn thứ ba ở La châu, nằm ven sông Đại Vân, buôn bán sầm uất.

Tào Y Y và Cố Dương đi vào Cẩm Tú Các náo nhiệt. Nàng lấy một khối lệnh bài ra, nói một câu: “Gọi trưởng quầy đến gặp ta.” Sau đó đi thẳng vào bên trong.

Chỉ chốc lát, một nam tử trung niên khôn khéo lập tức vội vã chạy đến, sau khi nhìn thấy Tào Y Y thì không hề nghi ngờ quỳ xuống đất cái bịch: “Thuộc hạ Nghiêm Tinh bái kiến đại tiểu thư.”

Trước đó sớm đã có người dâng trà lên, mà Tào Y Y còn chẳng thèm nhìn chưởng quầy kia lấy một cái. Nàng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng vớt đi bọt nổi, môi đỏ mọng khẽ mở, hỏi: “Bây giờ trong sổ sách của Cẩm Tú các còn có bao nhiêu tiền?”

“Bẩm đại tiểu thư, tổng cộng có năm vạn ba nghìn bốn trăm bảy mươi lượng…”

“Lấy năm vạn lượng ra đây, bản tiểu thư có việc cần dùng.”

Nghiêm Tinh kia vừa nghe thì trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh, vội nói: “Nhưng mà…”

“Hửm?”

Động tác trên tay Tào Y Y ngừng lại, đặt chén trà xuống, ánh mắt liếc qua đó, lạnh nhạt nói: “Ta không muốn nói lại lần thứ hai.”

Đôi môi Nghiêm Tinh run run vài cái, cuối cùng chỉ đành nói một câu: “Vâng…”

Cố Dương ngồi bên cạnh quan sát cũng cảm thấy khó chịu thay tên Nghiêm Tinh này, bởi lẽ quả thật đụng tới vị đại tiểu thư đây là chuyện cực kỳ xui xẻo.

Ở trong mấy lần mô phỏng, hắn cũng đã từng nương nhờ ở thế gia, chắc hẳn hoàn cảnh cũng không khác tên Nghiêm Tinh này là bao.

Không bao lâu, Nghiêm Tinh mang theo chồng ngân phiếu đến, dùng một hộp gỗ tử đàn nhỏ để chứa, dâng lên cho Tào Y Y.

Tào Y Y không thèm đếm, bèn cầm lấy, nói một câu: “Trà Bắc Sơn Ngân Châm này chưa đủ tháng, sau này đừng lấy để chiêu đãi khách nữa.”

Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.

Thứ nàng nói chính là chén trà vừa rồi, mà nàng chưa hề uống ngụm nào.

Nghiêm Tinh lúng túng không dám nói, vẫn tiễn đến cửa, nhìn nam tử bên người nàng đã biến mất không thấy đâu.



Kế tiếp, Tào Y Y và Cố Dương lại tới mấy Cẩm Tú các khác trong khu vực La châu, lấy hết tất cả tiền trong sổ sách.

Khoản tiền nhiều nhất lên đến năm mươi tám vạn lượng, vốn là lợi nhuận phải nộp lên thương hội vào tháng sau.

Bây giờ lại đều là món hời cho Cố Dương.

Một chuyến này, hắn lấy được tổng cộng bảy mươi lăm vạn lượng.

Dù sao thì La châu nhiều cửa tiệm như vậy, toàn bộ vốn lưu động trong sổ sách hầu như đều bị bọn họ lấy đi, có thể cầm được nhiều tiền thế này đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Sau đó, Cố Dương để Tào Y Y ở lại Cẩm Tú các của La châu thành.

Về phần ở lại thế nào, đương nhiên là trực tiếp đánh ngất, sau đó dặn dò người của Cẩm Tú các chăm sóc tốt cho nàng, Tào Húc sẽ nhanh chóng đến La châu thành.

Tiếp đến, Cố Dương mang theo tiền thong dong rời đi.

Đám người Tô Thanh Chỉ còn đang đợi hắn, lúc đầu nói đi hai ngày rồi về, bây giờ đã là ngày thứ tư rồi, nếu còn không về thì bọn họ sẽ lo lắng.

Trên đường trở về, hắn lại chậm trễ mất một ngày, ở thành thị dọc đường, đi đến tiền trang ở khắp nơi, đổi ngân lượng đổi thành vàng bạc, nạp toàn bộ vào trong hệ thống.

Sau khi đổi toàn bộ ngân lượng, số dư trong hệ thống của hắn đạt đến mốc lớn chín mươi ba vạn.

Cố Dương chạy suốt đêm, sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng cũng về đến nơi dựng trại.

“Người đâu?”

Hắn đến nơi lại không nhìn thấy bóng dáng của đám người Tô Thanh Chỉ đâu, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Quả nhiên cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Từ dấu vết trên mặt đất, có lẽ bọn họ rời khỏi chưa lâu, trên mặt đất có không ít dấu chân.

Còn có vài vết máu.

Cách đó không xa có vết bánh xe rất dài.

Cố Dương lập tức sa sầm mặt mày.

Tuy rằng thời gian hắn tiếp xúc với đám người Tô Thanh Chỉ ở trong hiện thực không dài, nhưng ở trong mỗi lần mô phỏng, phần lớn thời gian đều đối chọi với thử thách sinh tử.

Ở trong lòng hắn sớm đã coi bọn họ là bạn bè.

“Chậm trễ mất ba ngày, cuối cùng vẫn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Trong lòng hắn khá bực bội.

Ở trong lần mô phỏng lần trước, hắn dẫn theo Tào Y Y đến đây phối hợp với đám người Tô Thanh Chỉ, mặc dù cuối cùng thành công lấy được ba mươi vạn lượng, nhưng trên đường đi Tào Y Y lại tác oai tác quái, gặp phải phiền phức cực kỳ lớn.

Nàng chọc Tô Thanh Chỉ tức giận rời đi, kết quả chọc cho Thẩm Bạch Y tới, sau đó Thẩm Bạch Y phát hiện thứ hắn tu luyện là “Phượng Vũ Cửu Thiên”…

Tiếp theo đó, cường giả nhất phẩm của Thẩm gia đuổi đến, truy sát hắn suốt mấy tháng trời, cuối cùng hắn không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể sử dụng Sát Thân thức liều mạng với đối phương.

Cho nên, Cố Dương không dẫn theo Tào Y Y về đây, mà đưa nàng đi lấy tiền trước.

Kết quả trễ mất ba ngày, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mặc dù sau khi lấy được bảy mươi lăm vạn lượng từ chỗ Tào Y Y, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức cực lớn.

Nhưng không ngờ lại là đám người Tô Thanh Chỉ gặp tai nạn.

Sẽ là ai chứ?

Tên cường giả nhất phẩm đó của Lâm gia đuổi tới rồi sao?

Hay là người nào khác?

Cố Dương cũng không vội lần theo dấu vết. Đầu tiên, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận không có tờ giấy hay thứ gì giống ám hiệu thì rời khỏi nơi này, đến gần đây tìm một chỗ kín, ngồi xếp bằng mở máy mô phỏng nhân sinh ra.

Muốn tìm người, dùng hệ thống sẽ dễ dàng hơn một chút.

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã có tu vi tam phẩm, dùng một đao đánh bại ba cường giả nhị phẩm, leo lên hạng nhất Tiềm Long bảng, danh chấn thiên hạ.]

[Ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai rời khỏi Bình quận thành, trên đường đi, một mình ngươi tới lấy báu vật ảnh đạo để lại, sau khi trở về thì phát hiện đám người Tô Thanh Chỉ đã biến mất, ngươi men theo vết bánh xe trên đường lần theo dấu vết, rất nhanh đã phát hiện ra tung tích của đối phương.]

[Người vừa đến gần thì bị người khác phát hiện. Người ra tay chính là Liễu Triết người xếp thứ chín trong Thiên Kiêu bảng, các ngươi giao đấu hơn mười chiêu, bất phân thắng bại, lúc này, bên cạnh lại xuất hiện thêm hai cường giả nhị phẩm gia nhập trận chiến.]

[Ngươi lấy một địch hai, chẳng mấy chốc đã rơi xuống thế hạ phong, sau hơn mười chiêu, ngươi bị đẩy đến bước đường cùng, ngươi sử dụng Sát Thân thức, Liễu Triết bị thương nặng, bản thân cũng chết tại chỗ. Hưởng thọ hai mươi hai tuổi.]

Thì ra là Liễu gia!

Sau khi Cố Dương biết rõ đối phương là ai thì trái tim hắn cũng buông lỏng xuống, ít nhất đám người Tô Thanh Chỉ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Liễu Triết, tên thiên kiêu này tự mình đến đây, bắt bọn họ đi, chắc chắn không phải giết cho hả giận.

Trương Tiểu Hải và Tri Tinh chắc là không sao, nếu như thật sự bị giết rồi, chắc chắn nhóm người Liễu gia kia không thể nào mang cả thi thể đi được.

Về phần Từ Nhược Mai, nàng là đệ tử của chủ nhân Kiếm cung, cho Liễu Triết một trăm lá gan hắn cũng không dám làm gì bất lợi với nàng.

Biết rõ người đang ở đâu là tốt rồi.

Đợi hắn đột phá đến nhị phẩm, đến lúc đó thù mới hận cũ tính luôn một thể.

Sau khi Cố Dương lựa chọn phần thưởng của mô phỏng lần này thì mở một lần mô phỏng khác, bắt đầu tiến sâu vào cảnh giới nhị phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận