Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 85: Liệu có dễ dàng?

Chương 85: Liệu có dễ dàng?

Cuối cùng vị đại quản gia Liễu gia kia vẫn không nhịn được mà hỏi một vấn đề: “Thiếu gia, Cố Dương kia không rõ lai lịch, nếu sau lưng cũng có cường giả Thần Thông cảnh...”

Liễu Triết lạnh lùng nói: “Vậy thì càng phải giết. Đã kết thù rồi thì tuyệt đối không thể để yên, phải dùng thủ đoạn ác độc để diệt trừ. Nếu thế lực sau lưng hắn muốn trả thù thì tự khắc sẽ có sư tôn ta trợ giúp.”

“Nếu không chờ sau khi người này thành nhị phẩm hay thậm chí nhất phẩm, muốn giết hắn lại càng khó hơn, mà thế lực sau lưng hắn cũng sẽ ủng hộ hắn nhiều hơn.”

Liễu Triết là học trò của Đông Hải Kiếm Thánh,đã có kinh nghiệm về việc này.

Khi hắn chưa lên tam phẩm đã thể hiện ra tư chất ưu tú, nhưng địa vị ở trong môn phái lại không cao, thậm chí ngay cả diện mạo của sư tôn cũng chưa từng thấy qua.

Dù gì thiên phú cũng chỉ là thiên phú, nếu vẫn chưa thể hiện ra thực lực thì đều không đáng nhắc tới.

Vào thời điểm đó, nếu hắn không may bị giết, sư tôn hắn chắc chắn sẽ không làm to chuyện vì hắn rồi tự mình ra tay giúp hắn báo thù.

Sau đó hắn tiến lên thế như chẻ tre, đến tam phẩm rồi đến nhị phẩm, địa vị của hắn mới như nước lên thì thuyền lên, hơn nữa còn có được sự hướng dẫn của sư tôn, trở thành đệ tử được coi trọng nhất trong môn phái.

Bây giờ, hắn đã chính thức được sư tôn lập làm truyền nhân y bát.

Dù hắn chọc phải cường giả Thần Thông cảnh, sư tôn hắn cũng sẽ thay hắn đối phó.

Chắc hẳn sư môn của Cố Dương kia cũng như thế. Nếu như bị giết khi đã tam phẩm, dù rằng thế lực sau lưng hắn tức giận, nhưng cũng phải cân nhắc xem có nên vì một đệ tử đã chết mà gây sự với Đông Hải Kiếm Thánh hay không.

Đợi đến sau này khi hắn trở thành nhị phẩm hay thậm chí nhất phẩm, có được sự coi trọng của thế lực sau lưng, muốn giết hắn sẽ không còn dễ dàng nữa.

Đúng lúc này, ngoài xe ngựa truyền tới một giọng nói mềm mại: “Tiểu sư đệ, kẻ mà ngươi chọc phải thật không đơn giản.”

“Nhị sư tỷ?”

Liễu Triết nghe được giọng nói này, vẻ mặt cung kính hơn mấy phần, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Giọng nói mềm mại kia trả lời: “Nếu không phải lão già nhắc ta để ý ngươi một chút thì ta cũng lười đi chuyến này.”

Lão già trong miệng nàng tất nhiên là sư tôn của bọn họ.

Liễu Triết không có bất kỳ phản ứng nào với cách xưng hô bất kính của nàng.

Nếu vị nhị sư tỷ này gọi sư tôn là lão già ngay trước mặt sư tôn, sư tôn cũng đồng ý.

Có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng sư tôn khá đặc biệt.

Đồng thời, thực lực của vị nhị sư tỷ này sâu không lường được, tất nhiên hắn không dám bất kính chút nào.

Hắn hỏi: “Nhị sư tỷ nghe ngóng được lai lịch của Cố Dương kia sao?”

Nhị sư tỷ chuyên môn phụ trách tình báo đối ngoại, mặc dù người của Đông Hải môn bọn họ rất ít khi rời khỏi địa bàn, nhưng vẫn phải biết động tĩnh ở bên ngoài, không thể làm kẻ điếc người mù.

“Không phải, ta nghe ngóng một chuyện khác. Ngươi hẳn là có được tình báo từ Lâm gia nên mới biết được những người này trốn ở nơi nào nhỉ.”

Giọng nói mềm mại bên ngoài vang lên: “Lâm gia không có nói cho ngươi biết mấy ngày trước hắn phái một cường giả nhị phẩm đi bắt người này?”

Liễu Triết lắc đầu nói: “Cũng không có.”

“Ngươi đoán kết quả như thế nào?”

“Xin sư tỷ cho biết.”

Giọng nói bên ngoài đứng đắn hơn một chút, nói: “Ngày đó, Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân vừa khéo cũng ở Bình quận thành. Bọn họ cùng cường giả nhị phẩm của Lâm gia kia đến địa bàn của Cố Dương. Sau đó, đao của người này khóa chặt ba người lại, sau một đao, ba cường giả nhị phẩm một chết hai thương nặng.”

Liễu Triết nghe được lời này, đồng tử co rụt lại.

Đương nhiên hắn biết đến Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân, đặc biệt là Sở Tích Nguyệt. Nàng từng khiêu chiến Trần Hằng hạng tám Thiên Kiêu bảng, nghe nói trận chiến đó bất phân thắng bại.

Thực lực của nàng tuyệt đối không kém.

Cố Dương kia chỉ có tu vi tam phẩm, chiến tích như này thì quả thật quá đáng sợ.

Nhưng việc này từ miệng nhị sư tỷ nói ra, chắc chắn không phải là giả.

Nhị sư tỷ bên ngoài nói: “Chậc, một đao đánh bại ba cường giả nhị phẩm, cho dù là ta cũng không có năng lực như vậy. Nếu như Cố Dương này còn có thể tung ra một đao như vậy, e rằng tiểu sư đệ chỉ sợ phải ngậm đắng nuốt cay.”

“Đa tạ sư tỷ đến đây nhắc nhở.”

Liễu Triết trịnh trọng nói lời cảm tạ.

Dựa theo lẽ thường mà nói, Cố Dương kia đánh ra một đao uy lực đáng sợ như vậy chắn chắn phải trả ra cái giá rất lớn, nhưng cẩn thận là tốt nhất.

Ai biết người này còn có át chủ bài khác hay không?

Trong lòng Liễu Triết đã nâng mức độ nguy hiểm của người này lên cấp cao nhất.

“Một câu đa tạ là đã được rồi sao?”

“Tiểu đệ nợ nhị sư tỷ một ân tình.”

“Thế còn tạm được.”

Giọng nói bên ngoài kia vừa dứt thì không còn động tĩnh gì nữa.

...

Lúc này, bên trong một chiếc xe ngựa khác, Tô Thanh Chỉ, Từ Nhược Mai và tiểu thị nữ Tri Tinh đang ngồi trong đó, không hề bị hạn chế tự do thân thể.

Xe ngựa lắc lư, ba nữ nhân với ba sắc mặt khác nhau, hiển nhiên đều mang tâm sự riêng.

Đột nhiên, Tô Thanh Chỉ nhỏ giọng nói: “Đa tạ.”

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với Từ Nhược Mai.

Cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện.

Buổi sáng hôm nay, đoàn người Liễu Triết đột nhiên xuất hiện, vốn định muốn ra tay với nàng, nếu không phải Từ Nhược Mai đứng ra, nàng và Tri Tinh đều đã chết.

Đây là ân cứu mạng, Tô Thanh Chỉ dù có chán ghét nữ nhân này cũng phải thừa nhận chuyện này.

Từ Nhược Mai lại lắc đầu, trong mắt lộ vẻ sầu lo: “Sát ý của tên Liễu Triết kia đối với ngươi quá đậm, ta cản được một lần, nhưng không cản được lần thứ hai.”

Tô Thanh Chỉ buồn bã cười một tiếng: “Sống chết có số, nếu ta thật sự phải chết dưới tay Liễu gia thì cũng không oán trách được bất kỳ ai.”

Tiểu thị nữ Tri Tinh thấy dáng vẻ này của tiểu thư nhà mình thì nắm chặt tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Cố đại ca nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”

Trong ba nữ nhân, thực lực nàng yếu nhất, nhưng lòng tin với Cố Dương lại lớn nhất.

Từ Nhược Mai muốn nói lại thôi, cuối cùng trong lòng thầm than một tiếng, không đành lòng đả kích hy vọng cuối cùng của nàng.

Thế nhân chỉ biết uy danh của Đông Hải Kiếm Thánh, nhưng không biết về Đông Hải môn của hắn, đệ tử mà hắn thu nhận ngoại trừ thiên kiêu Liễu Triết, còn có hai người đều là nhất phẩm.

Liễu Triết là truyền nhân y bát mà Đông Hải Kiếm Thánh đã lựa chọn, trước khi tới nhất phẩm, nếu ra ngoài du ngoạn thì chắc chắn sẽ sắp xếp người đi theo bảo vệ.

Dù rằng Cố Dương có thực lực nhị phẩm tuyệt đỉnh, nhưng muốn cứu các nàng liệu có dễ dàng không?

Giữa nhị phẩm và nhất phẩm có một khoảng cách khó mà vượt qua nổi.

Nhất phẩm là tuyệt đỉnh nhân gian chân chính.

Trong lòng nàng còn hy vọng rằng Cố Dương đừng tới cứu các nàng.

Chỉ là lời này không thể nói ra miệng.

Tô Thanh Chỉ không lên tiếng nữa, hai cánh tay đan vào nhau để yên một chỗ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngoài xe ngựa, Trương Tiểu Hải bị trói cả tay lẫn chân, nằm trên lưng một con ngựa, chậm rãi đi theo bên cạnh xe ngựa. Hắn cảm giác bụng mình trào ngược cồn cào, trong lòng mắng mấy lần mười tám đời tổ tông Liễu gia.

“Chờ công tử tới, ta nhất định phải trói từng người các ngươi lại, khiến các ngươi phun ra bữa cơm ăn hôm qua...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận