Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 86: Các ngươi có quan hệ gì?

Chương 86: Các ngươi có quan hệ gì?

Trong một tòa đình viện bên trong sơn trang bên ngoài Bình quận thành, Sở Tích Nguyệt hất áo choàng màu trắng, đứng ở một gốc cây ngô đồng, nhìn qua dãy núi phía xa xa, nhíu chặt lông mày.

Bảo kiếm chưa từng rời thân cũng không ở trong tay.

Một lúc lâu sau, trong mắt nàng hiện lên một tia mờ mịt, thì thào nói: “Tiểu di, nên phá giải một đao kia như thế nào?”

Phía sau nàng chẳng biết lúc nào xuất hiện một nữ tử mặc áo choàng màu đen.

Nữ tử lạnh nhạt nói: “Điều này thì cần chính ngươi đi tìm đáp án.”

Nói xong, nàng tan biến vào hư không.

Ngay sau đó, một tiếng xé gió vang lên, một người nhảy vào trong đình viện, đứng ở cách đó không xa, chắp tay nói: “Sở cô nương, mạo muội tới thăm, xin hãy thứ lỗi.”

“Là ngươi?”

Ánh mắt Sở Tích Nguyệt cứng lại, vô thức muốn cầm kiếm, khẽ vươn tay, nhưng lại cầm vào hư không.

Nàng lúc này mới nhớ ra, hôm nay nàng không mang bảo kiếm bên người.

Người tới chính là Cố Dương vài ngày trước dùng một đao đánh nàng trọng thương.

Mấy ngày nay, nàng vừa dưỡng thương, vừa suy nghĩ cách làm sao phá giải một đao kia.

Đến nay vẫn không có đầu mối.

Hiện tại, nam nhân này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, đương nhiên nàng sẽ lộ ra địch ý: “Ngươi tới làm gì?”

Cố Dương nói: “Lần này ta tới là muốn nhờ Sở cô nương giúp một chuyện.”

“Giúp?”

Sở Tích Nguyệt sững sờ, dù có thế nào không ngờ rằng hắn sẽ nói ra lời như này.

Vài ngày trước, hắn không phân tốt xấu đã ra một đao đánh nàng trọng thương. Kết thành thù oán lớn như thế, vậy mà hắn còn dám tới tìm nàng, nói muốn nàng giúp đỡ.

Nàng vô thức hỏi: “Có chuyện gì?”

Cố Dương nói: “Ta có mấy vị bằng hữu bị Liễu Triết của Liễu gia bắt đi. Ta một người thế lực đơn bạc, cho nên muốn nhờ cô nương hỗ trợ.”

Hắn cuối cùng vẫn lựa chọn tìm Sở Tích Nguyệt hỗ trợ.

Với thực lực hiện tại của hắn, đối mặt với cường nhị phẩm không biết mạnh yếu ra sao như Liễu Triết kia cũng không cần e ngại.

Chẳng qua hắn không muốn làm phức tạp vấn đề, bởi lẽ mô phỏng trước hắn có thể thành công cứu đám người Tô Thanh Chỉ dưới sự hỗ trợ của Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân.

Như vậy thì dựa theo trong mô phỏng đi.

Nếu chỉ có một mình hắn đi, không biết sẽ đưa tới biến số gì.

Về mặt này, hắn chịu thiệt, tổn hại, bất lợi cũng không phải lần một lần hai, lần này cũng dự định rút kinh nghiệm.

Dù sao thì sự an toàn của đám người Tô Thanh Chỉ là quan trọng nhất.

...

Trong lòng Sở Tích Nguyệt có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Nếu là bại tướng dưới tay nàng chạy tới tìm nàng, nói muốn nhờ nàng hỗ trợ cứu người, đương nhiên nàng sẽ không phản ứng lại.

Nhưng nam nhân trước mắt này chính là thất bại đầu tiên nàng gặp phải từ lúc chào đời đến nay. Hắn có thể tìm đến nàng cũng chính là một dạng tán thưởng nàng.

Nàng lúc này mới đồng ý: “Được!”

“Chuyện như vậy sao có thể thiếu ta đây.”

Lúc này, một giọng nói trong trẻo từ cửa truyền đến, không ai khác chính là Ô Hành Vân. Hắn vừa khéo đến tìm Sở Tích Nguyệt, cho nên cũng nghe được đối thoại của hai người, bèn chủ động lên tiếng.

Về phần giúp Cố Dương có đắc tội Liễu Triết hay không, hai người đều không để ý.

Hai thiên kiêu đương thời như bọn họ từ trước đến nay luôn nghiền ép Tiềm Long bảng, đều là hạng người tâm cao khí ngạo, cho nên trong lòng cũng không quá phục những thiên kiêu kia.

Đúng lúc nhân cơ hội này đến thử năng lực của Liễu Triết xem sao.

...

Cố Dương không ngờ rằng hai người này lại đồng ý thoải mái như vậy. Lúc đầu hắn đã nghĩ kỹ không ít lời giải thích, kết quả lại hoàn toàn không cần dùng đến.

Hai người này không khỏi quá ngây thơ, chẳng trách trong mô phỏng hắn lại trở thành bằng hữu với hai người, cùng nhau đồng hành một chuyến.

Đây đúng là người có thể kết giao.

Tiếp đó, Cố Dương dẫn hai người xuất phát.

...

Một bên khác, nhóm người Liễu gia.

Một bóng người lướt qua, leo lên xe ngựa của Liễu Triết.

Liễu Triết ngay lập tức cảm nhận được gì đó, nói: “Tam thúc, sao ngươi lại tới đây?”

Người tới chính là nhân vật thứ ba của Liễu gia - Liễu Trừng, cường giả nhị phẩm, thực lực còn cao hơn gia chủ Liễu gia, đảm đương võ lực của Liễu gia.

Trên trán Liễu Trừng có một vết thương rất đáng sợ, bên trái trán bị lõm một phần, nhìn giống như ác ma, trông cực kỳ đáng sợ.

Giọng nói của hắn khàn khàn khó nghe: “Nhị ca lo lắng cho ngươi, bảo ta tới hỗ trợ.”

Liễu Triết biết vị tam thúc này xưa nay không thích nói nhảm, ngôn từ đơn giản, ý nghĩa rõ ràng, chắc chắn là nhị thúc nghe nói Cố Dương một đao đánh bại ba cường giả nhị phẩm nên không yên lòng, mới phái tam thúc tới.

Hắn mỉm cười nói: “Tam thúc lo lắng rồi. Nhưng mà Cố Dương kia cũng không đáng để lo. Hắn chỉ có tu vi tam phẩm, mặc dù không biết tại sao hắn có thể tung ra một đao kinh người như vậy, nhưng chắc chắn hắn phải trả ra cái giá cực kỳ lớn, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới căn cơ, không có một năm nửa năm thì chắc sẽ không khôi phục lại được.”

Muốn bộc phát ra sức mạnh vượt xa khả năng của bản thân, đương nhiên phải trả ra một một cái giá tương ứng.

Tại Đông Hải môn cũng có chiêu thức tương tự.

Liễu Trừng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên xảy ra biến cố.

Xoẹt xoẹt... Mấy tiếng xé gió vang lên, sau đó chính là âm thanh có người ngã xuống đất.

“Kẻ nào?”

Liễu Triết biến sắc, nháy mắt đánh vỡ trần xe ngựa, phi thân lên. Hắn phát hiện toàn bộ hộ vệ nhà mình đều đang nằm dưới đất, có vẻ không còn sống nữa.

Hắn nhìn chằm chằm ba người bên cạnh chiếc xe ngựa, đồng tử hơi co rụt lại.

Mặc dù hắn chưa từng gặp ba người này, nhưng chỉ cần nhìn tư dung tuyệt thế của nữ tử đứng đó, trong lòng đại khái đoán được thân phận của nàng.

Người có phong thái như thế ở Giang châu bây giờ chỉ có Sở Tích Nguyệt.

Nam tử áo đen bên cạnh nàng cũng có khí chất bất phàm như thế, hẳn là người vẫn luôn đi theo bên cạnh Sở Tích Nguyệt - Ô Hành Vân.

Về phần nam tử còn lại kia...

Liễu Triết nói ra một cái tên: “Cố Dương?”

Nam tử kia nói: “Nghe nói kỳ lân tử Liễu gia thông minh tuyệt đỉnh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Trái tim Liễu Triết chùng xuống, hắn không ngờ được ba người này sẽ ở cùng một chỗ.

Hắn không hề coi Cố Dương ra gì, dù có thêm một Ô Hành Vân hắn cũng không sợ.

Nhưng mà Sở Tích Nguyệt lại là gia chủ tương lai của Sở gia - một trong chính danh gia vọng tộc trong thiên hạ.

Không phải là Cố Dương đánh trọng thương hai người này sao?

Vì sao lúc này lại đồng hành với nhau.

Mặc dù Liễu Triết kinh hãi, nhưng không hề hoảng loạn. Hắn nhìn về phía Sở Tích Nguyệt, nói: “Vị này chắc là Sở cô nương? Liễu mỗ tự hỏi ta không đắc tội ngươi chỗ nào, vậy Sở cô nương có ý gì đây?”

Sở Tích Nguyệt lạnh nhạt nói: “Sớm đã muốn thỉnh giáo kiếm pháp của thiên kiêu đây, chẳng qua vết thương của ta chưa lành, hôm nay có thể nhìn thấy trận chiến giữa ngươi và Cố huynh cũng coi là hoàn thành tâm nguyện.”

Liễu Triết nghe rõ, chỉ cần hắn công bằng đánh một trận với Cố Dương, nàng sẽ không nhúng tay.

Hắn nhìn về phía Cố Dương, nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Cố huynh đúng là giao du rộng rãi, đã có hồng nhan tri kỷ là Từ tiên tử Kiếm Cung, lại có thể kết giao với Sở cô nương. Chẳng qua Liễu mỗ có một chuyện không rõ, ngươi và Tô Thanh Chỉ kia có quan hệ gì? Vì sao muốn ra mặt thay nàng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận