Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 90: Nàng giàu có lắm sao?

Chương 90: Nàng giàu có lắm sao?

Lâm Lượng mang trên mình một cây trường kiếm cổ, mặc y phục màu trắng, chân giẫm lên những cành cây, đi một bước thôi đã là mười mấy mét, cứ như tiên bước trên không trung vậy.

Từ đằng xa, hắn nhìn thấy trên đường ở trước có một cỗ xe ngựa, trên thân xe có ký hiệu của Liễu gia, chắc đây là mục tiêu của chuyến đi này rồi.

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt hắn: “Được mà chẳng mất công sức.”

Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa ra tay, người đời sợ là đã quên mất Lâm gia còn có một vị Vô Ảnh Kiếm.

Vô Ảnh Kiếm, chính là danh hiệu của hắn.

Sau khi bước vào cảnh giới nhất phẩm, hắn đã có được danh hiệu này.

Mấy năm nay, hắn trông coi gia tộc, rất ít khi ra tay.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận nhiệm vụ sau hai mươi năm đằng đẵng. Người hắn phải giết còn chỉ là một người vừa mới đột phá nhị phẩm.

Thế nhưng một thân phận khác của đối phương lại khiến hắn khá có hứng thú.

Đứng đầu Tiềm Long bảng.

Có thể tự tay giết chết người đứng đầu Tiềm Long bảng, nghĩ thôi đã thấy rất phấn khích rồi.

Chiếc xe ngựa đã sắp đến gần, Lâm Lượng đang định bay qua.

“Cút!”

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai, dường như âm thanh đó đã đánh bay cả chân nguyên của hắn ra ngoài. Hắn bị bước hụt chân, cả người rơi xuống, ngã thẳng xuống đất.

Đường đường là một cường giả nhất phẩm mà lại ngã vồ ếch như vậy.

Cả người Lâm Lượng bật lên, vụt một cái, hắn xoay người rời đi ngay lập tức với tốc độ nhanh hơn ban nãy gấp mấy lần.

Trước xe ngựa, đám người Cố Dương cưỡi ngựa, đang nói chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên, Cố Dương quay đầu lại nhìn, đó chính là nơi Lâm Lượng ngã.

Đương nhiên Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân cũng nghe thấy động tĩnh đó nhưng lại không muốn bị mấy chuyện không liên quan làm mất hứng. Nàng tiếp tục nói: “Những lời Cố huynh nói ban nãy thực sự khiến tiểu muội được mở mang đầu óc.”

Ô Hành Vân cảm khái, nói: “Không ngờ Cố huynh lại hiểu biết về kiếm pháp nhiều như vậy.”

“Có hiểu sơ sơ thôi.”

Cố Dương nói rất khiêm tốn.

Cùng là cảnh giới nhị phẩm, thế nhưng nếu bàn về võ thuật không thôi thì hắn hơn hẳn hai vị trước mắt rất rất nhiều, đó là do được tích lũy qua năm tháng.

Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân gặp phải vấn đề, mà hắn cũng đã từng gặp phải vấn đề này nên chỉ mới chỉ bảo đôi chút thôi mà đã giải quyết được vấn đề của họ rồi.

Đó cũng chỉ được coi là có qua có lại thôi.

Nếu không phải là do có Sở Tích Nguyệt đi theo thì hắn nào có thể ung dung như bây giờ chứ, có khi đã sớm bị cường giả nhất phẩm Lâm gia kia truy sát cho lên bờ xuống ruộng rồi.

Nửa tháng sau, đám người Cố Dương đổi sang đi đường thủy, họ thuê một con thuyền rồi cứ đi thuận theo dòng chảy.

Kể từ khi Cố Dương xuyên không đến thế giới này, hiếm có khi nào mà nhãn nhã được đến nửa tháng, trên đường đi cứ nhẹ nhàng thong thả. Ban ngày bàn luận về võ đạo với Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân, thưởng thức cảnh sắc ven đường.

Đến tối thì luyện công với Tô Thanh Chỉ.

Xung quanh có ba vị mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy, ngày tháng trôi qua vui vẻ lắm. Đáng tiếc là cuộc sống yên bình như vậy sẽ bị phá vỡ rất nhanh thôi.

Nhiều ngày sau, ban đêm.

Cố Dương đang luyện công với Tô Thanh Chỉ ở trong phòng. Hai người họ ngồi trên giường, để hai lòng bàn tay chạm vào nhau, chân nguyên của hắn vận chuyển trong cơ thể Tô Thanh Chỉ một hồi rồi lại quay về cơ thể của hắn.

Song tu thế này, rất không hiệu quả với hắn.

Sau khi đạt đến nhị phẩm, chân nguyên của hắn mà muốn tăng lên thì phải tính bằng năm.

Thế nhưng đối với Tô Thanh Chỉ thì lại rất tốt.

Đột nhiên, chân khí trong cơ thể nàng như sôi lên sùng sùng, khiến kinh mạch đều được đả thông, nàng đột phá cảnh giới lục phẩm một cách rất đột ngột.

Cố Dương thu tay về, nhìn nàng, trong lòng tự dưng thấy có chút ngưỡng mộ.

Tư chất của nàng quá vượt trội.

Tính qua một chút, từ khi nàng bắt đầu song tu đến giờ cũng chỉ mới có hơn một tháng mà đã biến từ người bình thường thành lục phẩm.

Tốc độ như vậy đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.

Đương nhiên rồi, nàng có thể tiến bộ nhanh như vậy, công lao của hắn là không thể phủ nhận được.

Cảnh giới của Cố Dương càng cao thì khi hai người họ cùng tu luyện, Tô Thanh Chỉ sẽ càng có lợi.

Hắn đang nghĩ thì tự nhiên nghe thấy có tiếng hét là “giết” từ đằng xa truyền tới. Hắn thấy hơi kỳ lạ nên rời khỏi phòng, đi ra ngoài boong tàu.

Bọn họ thuê một chiếc thuyền hoa lớn, không gian rất rộng, có đủ chỗ cho bọn họ ở.

Ô Hành Vân đã xuống trước, đang nhìn lên mặt sông ở nơi xa. Ở đó có một con thuyền đang bốc cháy, tiếng hét “giết” được truyền đến từ đó.

Cố Dương đã thấy con thuyền đó từ ban ngày rồi, hình như đó là một chiếc thuyền buôn bán. Điều khiến hắn bất ngờ là động tĩnh ở phía đối diện, đó rõ ràng là ba cường giả nhị phẩm đang đánh nhau.

Kỳ lạ thật, trên một chuyền thuyền thương mại mà lại có đến ba cường giả nhị phẩm.

Hắn hỏi: “Ô huynh, đây là một vụ cướp tài sản hay là giết người để báo thù thế?”

Mặt Ô Hành Vân có vẻ hơi nghiêm trọng, hắn nhỏ giọng nói.

“Trong đó có hai người là cao thủ bên quân đội.”

Bên quân đội?

Cố Dương lại càng thấy tò mò.

Ở Đại Chu, quân đội là một thế lực rất đặc biệt, rất ít khi bị cuốn vào những ân oán giang hồ. Đây là người có thể khiến bên quân đội phải ra tay, vậy nên thân phận của người trên thuyền kia chắc chắn là không đơn giản.

Đương nhiên, hắn cũng không có ý định định lo chuyện bao đồng. Ô Hành Vân thì lại càng không.

Đệ tử Võ viện sau khi ra ngoài, đa số đều gia nhập vào quân đội, chưa kể phụ thân của hắn là Tĩnh Hải vương, đó là một nhân vật lớn trong quân đội.

Lúc này, Sở Tích Nguyệt cũng đi ra, nhìn vào con thuyền lớn đó, nói: “Trên con thuyền đó khả năng là có đại tiểu thư của Tiền gia.”

Ô Hành Vân mặt không biến sắc: “Ngươi đang nói đến người nữ nhân dòng chính của Tiền gia sao?”

Tiền gia không phải là một trong chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ, thế nhưng nếu nói về danh tiếng thì cũng không hề thua kém chín thế gia kia.

Đó là gia tộc giàu có nhất trong thiên hạ, nói là giàu bằng cả một đất nước thì cũng không quá đâu.

“Người Tiền gia mấy đời đều có rất ít con cái. Đến đời này, huyết mạch dòng chính thì chỉ còn lại một nữ nhi này thôi. Hai tháng trước, vị thần tài kia của Tiền gia qua đời. Thế nhưng tự nhiên có một người không biết nhảy từ đâu ra tự xưng là con riêng của Tiền gia, hơn nữa hắn cũng nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người, bắt đầu tiếp quản Tứ Hải tiền trang.”

Giọng của Sở Tích Nguyệt hòa vào tiếng gió, nghe rất lạnh lùng.

“Vị đại tiểu thư đó của Tiền gia mấy năm nay luôn ở Tĩnh châu, nghe tin xấu đó, đương nhiên là nàng muốn quay về Trung châu, lấy lại Tứ Hải tiền trang.”

Cố Dương nghe đến đây thì tự nhiên nói: “Ta nghe nói chủ nhân thật sự của Tứ Hải tiền trang là hoàng thất, Tiền gia chỉ là quản lý thay thôi, có thật là vậy không?”

Ô Hành Vân cười khổ: “Vậy mới nói, chuyện này ắt hẳn có liên quan đến đấu tranh nội bộ của hoàng thất. Người có thể sai khiến cao thủ bên quân đội, ngoài người trong hoàng thất ra thì còn có ai nữa?”

Cố Dương lại hỏi: “Tại sao vị đại tiểu thư Tiền gia này chỉ có hộ vệ là võ giả nhị phẩm vậy? Lẽ nào Tiền gia không có cường giả nhất phẩm sao?”

Ô Hành Vân nói: “Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, cường giả nhất phẩm thì nổi bật quá. Nếu đưa một cường giả nhất phẩm bên mình thì cũng bằng nói với tất cả mọi người là nàng muốn về Trung châu giành lại Tứ Hải tiền trang rồi.”

“Chắc nàng muốn giấu về chuyến đi này, kết quả là vẫn bị để lộ hành tung.”

Sở Tích Nguyệt thở dài, nói: “Tứ Hải tiền trang là túi tiền của hoàng thất, người đứng sau không biết đã mưu tính bao lâu, sao có thể để nàng phá hỏng kế hoạch được.”

Chuyện này liên quan đến nhiều người quá.

Cố Dương hỏi câu hỏi cuối cùng: “Tiền đại tiểu thư, giàu có lắm sao?”

Ô Hành Vân nói: “Đâu chỉ là có tiền chứ, vị Tiền đại tiểu thư này mấy năm nay ở Tĩnh châu. Nàng đã xây dựng một đội tàu thuyền chuyên vượt biển, một chuyến đi như vậy có thể thu về cả chục vạn đấy.”

Cố Dương đột nhiên nhảy đi, nói: “Ta đi chút rồi về.”

Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân ngơ ra, nhìn hắn bay về phía chiếc thuyền kia mà cùng nghĩ thầm, không phải chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận