Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 96: Nhị phẩm đỉnh phong

Chương 96: Nhị phẩm đỉnh phong

Thời gian quay lại mấy ngày trước.

Bên ngoài Tĩnh châu thành có một sơn trang, mà trong đình giữa hồ của sơn trang có một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt ngồi trên ghế mây thật dài, đầu gối lên cánh tay, tóc dài đen nhánh tự nhiên buông xuống, làm nổi bật lên da thịt trắng như mỡ đông của nàng.

Nàng để chân trần, lơ lửng, nhẹ nhàng lắc lư. Móng tay vô ý thức móc ghế mây, chỉ chốc lát sau, đã móc ra một lỗ hổng.

Lúc này, một người tới đây bẩm báo, nói lại có người muốn đến lĩnh thưởng.

Thiếu nữ không đợi hắn nói xong, đã không kiên nhẫn nói: “Đuổi người ra.”

Tên hạ nhân kia tuân mệnh rời đi.

Sau lưng thiếu nữ, không biết từ khi nào nhiều thêm một mỹ phụ, nói: “Y Y, ngươi làm loạn đủ rồi chứ. Gia chủ đã trách cứ đến chỗ ta rồi.”

Mặc dù nàng đang chỉ trích, nhưng giọng điệu lại khá cưng chiều.

Thiếu nữ áo vàng đúng là Tào Y Y. Nàng vô tình nói: “Không phải chỉ rút hơn một trăm vạn lượng thôi sao, có gì lớn lao chứ, cháu trai đúng là chuyện bé xé ra to.”

Cháu trai trong miệng nàng chính là gia chủ Tào gia.

Phụ thân nàng là cường giả Thần Thông cảnh, sau khi trở thành Thần Thông cảnh mới sinh nàng, bối phận cực kỳ cao. Gia chủ hiện giờ của Tào gia phải gọi nàng một tiếng cô cô.

Mỹ phụ không có cách nào với nàng cả, mỹ phụ chẳng qua chỉ là thị nữ của phụ thân nàng mà thôi, không quản được vị đại tiểu thư này.

Tào Y Y hỏi: “Cầm di, chuyện bảo ngươi nghe ngóng thế nào rồi?”

Vị Cầm di này, phụ trách công việc tình báo trong gia tộc, tin tức linh thông nhất.

Như Cầm nói: “Cố Dương này đúng là gan to bằng trời, kể cả chuyện Tiền gia cũng dám nhúng tay vào. Ở trên La Giang, hắn cứu Tiền Hi Vân từ trên tay mấy sát thủ.”

Tào Y Y đột nhiên hỏi: “Tiền Hi Vân này có đẹp không?”

“Ta đã thấy một lần, không được coi là đại mỹ nhân.”

“So với ta như thế nào?”

Như Cầm nhìn dung nhan kiều mị trời sinh của nàng, cảm khái nói: “Đương nhiên là kém xa.”

Lời này là lời thật tình của nàng, nếu bàn về dung mạo, có thể lên Hồng Nhan bảng đều là tuyệt sắc có một không hai.

Tào Y Y lẩm bẩm nói: “Vậy vì sao hắn lại làm như không thấy ta, nhưng rất lấy lòng những tiểu tiện nhân kia?”

Như Cầm thấy nàng như vậy, khuyên nhủ: “Đó là do hắn có mắt không tròng. Vì nam nhân như vậy, không đáng tức giận.”

“Không, ta cũng muốn nhìn xem, tiểu tiện nhân họ Tiền kia có dáng vẻ như thế nào.”

Tào Y Y nói xong, đứng lên, nói: “Cầm di, dẫn ta tới Trung châu thành.”

Như Cầm vốn định khuyên nàng, nhưng thấy dáng vẻ quật cường của nàng, lại mềm lòng, cuối cùng không đành cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.



Trung châu, trong tòa phủ đệ nào đó.

“Trang công công, tính thời gian, vị muội muội kia của ta sắp đến rồi.”

Trên đại đường, một nam tử ngọc thụ lâm phong nói chuyện với một người trung niên phúc hậu ngồi ở chủ vị.

Người này tên Tiền Hi Dương, chính là chưởng sự mới của Tứ Hải tiền trang, con riêng lưu lạc bên ngoài của Tiền gia. Tuổi ngoài ba mươi đã là gia chủ Tiền gia giàu có bậc nhất thiên hạ, có thể nói một bước lên trời.

Nam tử trung niên phúc hậu ngồi ở chủ vị chính là một vị phó tổng quản phủ nội vụ hoàng gia, cũng đại diện cho hoàng thất, đến chuyên môn giám sát Tiền gia.

Trang tổng quản lạnh lùng nói: “Một tiểu nha đầu hôi sữa, không tạo nổi sóng gió gì, không cần để ý đến.”

Ánh mắt Tiền Hi Dương trở nên sắc bén: “Ta lại nghe nói, vị muội muội này của ta đây có thể sống đến bây giờ là do vị kia lên tiếng.”

Vẻ mặt Trang tổng quản tối sầm.

Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc.

Tiền gia có thể phát triển Tứ Hải tiền trang lớn mạnh đến mức độ này chính là vì có một vị cường giả Thần Thông cảnh giúp đỡ.

Đương nhiên Tiền Hi Dương không để một tiểu nha đầu hôi sữa vào mắt, nhưng mà, hắn không thể không để ý đến thái độ của vị cường giả Thần Thông cảnh kia.

Nếu vị kia lựa chọn ủng hộ muội muội đó, cho dù là người ở trong nội cung cũng phải nhường bước.

Ánh mắt Trang tổng quản lóe lên vẻ ác lạnh rồi biến mất, lại biến thành dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại, lạnh nhạt nói: “Ngươi cho rằng không có vị đó ngầm đồng ý, lão thần tài kia sẽ chết vừa khéo như vậy sao?”

Tiền Hi Dương khom lưng thấp thêm một chút, nói: “Thì ra là thế, đa tạ Trang công công giải thích nghi hoặc.”

Sau khi nói xong, hắn lập tức cáo lui.

Chờ hắn vừa đi, Trang tổng quản lẩm bẩm nói: “Nói cho Hình Côn, nếu như tiểu nha đầu hôi sữa và tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia thật sự dám đến Trung châu thành, vậy giết chúng.”

“Dạ.”

Trong bóng tối, truyền đến một giọng nói.

Trang tổng quản này đến Trung châu thành, nội vệ phái ba cường giả nhất phẩm đi theo chính là vì đàn áp thanh âm phản đối có thể xuất hiện trong Tứ Hải tiền trang.

Hình Côn chính là một trong ba cường giả nhất phẩm đó.

Trong mắt hắn, một tiểu tử nhị phẩm, kể cả là hạng nhất Tiềm Long bảng, nếu thật sự dám đến, Hình Côn đã đủ để giải quyết.

Về phần Tiền Hi Vân, hoàn toàn không đáng kể gì.



Trong quán trọ, Cố Dương vẫn còn tiếp tục.

Hắn vừa mới phát tài một chút, đang định dùng những số tiền này thông qua nhiều lần mô phỏng chuyển hóa thành thực lực của mình.

[…Lúc mà Lăng Linh chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh, ngươi mang theo đám người Tô Thanh Chỉ và Lỵ Lỵ ngồi trên một chiếc thuyền lớn, giương buồm rời đi. Một tháng sau, gặp trận đại chiến giữa hai cường giả Thần Thông cảnh, bị liên lụy, thuyền hỏng người mất, hưởng dương bốn mươi tuổi.]

Được rồi, tốt xấu gì sống lâu thêm một tháng.



[…Lúc mà Lăng Linh chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh, ngươi mang theo đám người Tô Thanh Chỉ và Lỵ Lỵ, ngồi trên một chiếc thuyền lớn, giương buồm rời đi. Hai tháng sau, gặp được đại chiến giữa hai vị cường giả Thần Thông cảnh, bị liên lụy, thuyền hỏng người mất, hưởng dương bốn mươi tuổi.]

Không phải chứ, ta rõ ràng đã thay đổi đường biển khác, tại sao vẫn gặp phải bọn họ?

Không đúng, thời gian gặp bọn họ không giống trước, lần trước đó là sau khi rời bến một tháng.

Lần này là sau khi rời bến hai tháng.

Chẳng lẽ trận chiến này của bọn họ đánh hơn một tháng sao?

Cố Dương khó hiểu.



[…Lúc Lăng mà Linh chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh, ngươi mang theo đám người Tô Thanh Chỉ và Lỵ Lỵ, trốn lên trên một hải đảo xa xôi. Nửa năm sau, ngọn núi lửa dưới hải đảo phun trào, bao phủ hải đảo, ngươi chết, hưởng dương bốn mươi mốt tuổi.]

Được rồi, cuối cùng phá ma chú bốn mươi tuổi, thành công sống đến bốn mươi mốt tuổi.



Cứ như vậy, Cố Dương lần lượt mô phỏng, lần lượt nếm thử, muốn tìm được phương pháp sống sót sau khi Lăng Linh chết.

Suốt mười lần mô phỏng, lần dài nhất chỉ sống lâu thêm một năm mà thôi.

Thật sự quá khó khăn.

Cố Dương nghiến răng nghiến lợi: “Tiếp tục, ta không tin đâu.”

[…Tu vi của ngươi đã đến nhị phẩm đỉnh phong…]

[…Lúc mà Lăng Linh chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh, ngươi mang theo đám người Tô Thanh Chỉ và Lỵ Lỵ, đi đến Sở gia, tìm kiếm Sở Tích Nguyệt che chở. Sau đó không lâu, Tần Thượng đã bước lên nhất phẩm tự mình ra tay, đánh chết ngươi. Hưởng dương bốn mươi tuổi.]

Quả nhiên, con đường này cũng không đi được.

Có lẽ Sở Tích Nguyệt sẽ nhớ tình xưa bạn cũ, nhưng Tần Thượng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Không đúng!

Cố Dương đột nhiên kịp phản ứng, nhìn kỹ lại, thầm mừng rỡ.

Cuối cùng nhị phẩm đỉnh phong rồi!

Sau khi đến nhị phẩm đỉnh phong, nhất phẩm sẽ còn xa sao?

Cuối cùng Cố Dương đã có đầy đủ sức mạnh đi đối mặt với vị cường giả nhất phẩm ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận