Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 97: Sao lại là hắn?

Chương 97: Sao lại là hắn?

Sáng hôm sau, lúc Cố Dương nhìn thấy Tiền Hi Vân và Lỵ Lỵ, cả hai nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tiền Hi Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, muốn hỏi gì lại không hỏi, rõ ràng trong thái độ đối với hắn có thêm mấy phần kính sợ.

So với Cố Dương, tu vi của nàng không tính là cao, nhưng nàng ở sát vách với hắn, chỉ cách nhau một bức tường, bên kia có động tĩnh gì, nàng đều có thể cảm giác được.

Đêm hôm qua, cứ cách một khoảng thời gian, nàng có thể cảm nhận được rõ chân nguyên của Cố Dương tăng lên một phần loại khí thế áp bách kia ập tới khiến nàng gần như không thở nổi, hơn nữa còn tới những mười một lần.

Liên tục mười một lần.

Thật đáng sợ!

Điều này khiến nàng cả đêm không được nghỉ ngơi tốt.

Nàng không biết đã có chuyện xảy ra với Cố Dương, nhưng chỉ sau một đêm, thực lực của hắn đã tăng vọt lên.

Nghĩ đến việc hắn vừa xuất đạo đã làm rất nhiều việc khiến giang hồ khiếp sợ.

Trong lòng chỉ cảm thấy lai lịch của người này càng ngày càng thần bí.

Về phần Lỵ Lỵ thì là vừa kích động vừa kính sợ. Nàng là thuật sĩ, thần niệm vô cùng mạnh mẽ nên đối với những biến hoá trên người Cố Dương, nàng càng hiểu rõ hơn.

Có vẻ như huyết mạch phượng hoàng trong cơ thể của thánh sứ đại nhân đang thức tỉnh.

Với sức mạnh thần diễm phượng hoàng cao cao tại thượng này, nàng đã từng cảm nhận được từ trong tượng thần khi tấn thăng thuật sĩ bát giai, tuyệt đối không sai.

Đương nhiên thánh sứ đại nhân được thần linh phái đến nhân gian, khi sức mạnh hồi phục hoàn toàn sẽ có thể dùng thần diễm tinh khiết để tẩy rửa nhân gian ô uế này.



Đối với những ánh mắt như thế này, Cố Dương đã quen rồi.

Hắn biết lúc chân nguyên tăng lên sẽ có động tĩnh, điều này hắn không khống chế được.

Tô Thanh Chỉ, Lăng Linh và Từ Nhược Mai đều từng có phản ứng như vậy, hắn đã quen với điều này.

Dù sao chỉ cần thực lực của hắn tăng lên đủ nhanh, cho dù chuyện này bại lộ cũng không có vấn đề gì.

“Đi thôi.”

Hắn nói một câu, sau đó ra khỏi quán trọ trước.

Hai người Tiền Hi Vân nhanh chóng theo sau, lên ngựa tiến về phía Trung châu thành.

Nửa ngày sau, Trung châu thành đã trong tầm mắt.

“Cố huynh, dừng một chút.”

Bỗng nhiên, Tiền Hi Vân đột ngột ghìm ngựa, dừng lại.

Cố Dương cũng dừng theo, hỏi: “Sao thế?”

Tiền Hi Vân lấy từ trong ngực ra hai thứ, nói: “Thật không dám giấu, ta không bỏ ra nổi ba trăm vạn hiện kim. Đây là khế ước chuyển nhượng thương hội ở Tĩnh châu của ta, đây là dấu ấn của chủ thương hội. Kể từ bây giờ, ngươi chính là chủ nhân của thương hội này.”

“Ngươi đến Tĩnh châu tìm tổng chưởng quỹ Dư Thiệu Khang của thương hội, hắn sẽ giúp ngươi quản lý thương hội. Về sau, xử lý như thế nào đều nghe theo Cố huynh. Thương hội này cũng có giá trị từ ba đến năm trăm vạn lượng.”

Cố Dương cũng không khách khí với nàng, nhận hết hai thứ đó.

Tiền Hi Vân lại nói: “Chờ đến khi Trung châu thành, nếu có nguy hiểm gì, Cố huynh có thể tự rời đi, chớ vì chuyện của ta mà mạo hiểm.”

Cố Dương nhìn vào mắt nàng, mỉm cười: “Yên tâm đi, ta rất coi trọng cái mạng nhỏ của mình, sẽ không mạo hiểm vì người khác đâu.”

Tiền Hi Vân lại quay đầu nói với Lỵ Lỵ: “Khi đến Trung châu thành, ngươi đi theo Cố công tử đi. Trong hai năm qua, ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều. Xem như ta nợ ngươi một mối ân tình.”

Lỵ Lỵ nắm chặt tay nàng, trên mặt có chút thương cảm, chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng.”

“Đi thôi.”

Tiền Hi Vân kéo dây cương một cái, dẫn đầu đi về hướng cổng thành.

Có vẻ như nàng dự cảm được rằng chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng lại đi không chút do dự, còn không muốn làm liên lụy đến người khác.

Trong lòng Cố Dương không khỏi cảm thấy có chút kính nể.

Trên thế gian này vẫn còn người tốt.



Cổng thành Trung châu thành.

Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, cưỡi con chiến mã toàn thân trắng tuyết, mà con tuấn mã đang thong thả đi bên cạnh một ông lão cưỡi con lừa xanh.

Thanh niên cười hì hì hỏi: “Ô tiền bối, ngươi thấy thực lực của ta so với những cường giả Nhất Phẩm bảng thì thế nào?”

Ông lão cưỡi lừa xanh chính là tuần tra sứ Ô lão của Hồng Lâu. Sau khi rời Bình quận, hắn đã đến tận Bình châu, bởi lẽ nơi này có thứ hắn muốn điều tra.

Cho đến mấy ngày trước, hắn đụng phải tên mặt dày này, làm sao cũng không dứt ra được, mà tên kia cũng nằng nặc đòi hắn đưa ra đánh giá.

Làm sao có thể đánh giá được?

Thanh niên này tên là Trần Thế Lân, thuộc Trần gia, một trong chín danh gia vọng tộc trên thiên hạ.

Hiện tại, người này là nhất phẩm trẻ tuổi nhất trong thiên hạ.

Chưa đến ba mươi mốt tuổi đã bước vào nhất phẩm, mà hiện tại mới ba mươi ba tuổi.

Nhưng mà vận may của người này không được tốt lắm, năm hai mươi mốt tuổi mới nhị phẩm, không đủ tư cách để lọt vào Thiên Kiêu bảng.

Trong Tiềm Long bảng luôn bị người khác áp chế, từ năm hai mươi mốt tuổi đến năm ba mươi tuổi, ròng rã chín năm vẫn luôn đứng ở vị trí thứ hai.

Kết quả là đến năm ba mươi mốt tuổi, hắn đã đạt đến nhất phẩm. Bỏ lại đằng sau những người đã từng xếp trên hắn.

Ô lão bất lực nói: “Với tư chất của ngươi, nếu không gấp rút, biết nghĩ xa, trong tương lai nhất định có cơ hội lọt vào Nhất Phẩm bảng.”

Trần Thế Lân vẫn không buông tha, hỏi: “Ý của tiền bối là ta còn kém rất xa mấy người trong Nhất Phẩm bảng sao?”

Ô lão bị quấn lấy không biết phải làm sao, lại không muốn dùng lời nói dối qua loa để trả lời hắn, tránh bị mất uy tín, cuối cùng nói: “Ngươi muốn nghe lời thật không?”

“Đương nhiên là muốn rồi.”

Ô lão nói: “Cùng là võ giả nhất phẩm nhưng thực lực của mỗi người không giống nhau, theo thực lực của họ có thể chia thành bốn loại.”

“Loại thứ nhất là nhất phẩm thông thường, công pháp tu luyện chỉ có thể đạt tới nhất phẩm, võ kỹ học được cũng không có chỗ nào thần kỳ. Nhất phẩm vừa mới đột phá cũng được xếp vào đây.”

“Loại thứ hai là các cường giả nhất phẩm, tu luyện công pháp từ Thần Thông cảnh trở lên, võ kỹ cũng rất mạnh.”

“Loại thứ ba là nhất phẩm đỉnh phong, công lực đã đạt tới trạng thái đỉnh cao, võ kỹ cũng đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa.”

“Loại thứ tư là những cường giả tuyệt thế trong Nhất Phẩm bảng.”

Trần Thế Lân nghe xong lời của hắn, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, một lúc sau mới hỏi: “Tại sao người trong Nhất Phẩm bảng lại có cấp độ cao hơn nhất phẩm đỉnh phong.”

Ô lão nói: “Những cường giả trên bảng đều tu luyện những công pháp tuyệt thế. Phần lớn những thần công này đều được lưu truyền từ thời Thượng Cổ, sau khi luyện thành, có rất nhiều điểm thần kỳ, sức chiến đấu mạnh mẽ, vượt xa nhất phẩm đỉnh phong “

“Đương nhiên là có ưu điểm cũng có nhược điểm. Người luyện công pháp tuyệt thế, muốn đột phá tới Thần Thông cảnh càng khó khăn hơn. Ngươi nhìn Nhất Phẩm bảng, đã qua mười năm vẫn không thay đổi. Lần cuối cùng, trong Nhất Phẩm bảng có người đột phá đến Thần Thông cảnh đã là chuyện của hai mươi năm trước.

Cả người Trần Thế Lân ỉu xìu như bị dội một chậu nước.

Hai năm trước hắn đột phá lên nhất phẩm, theo phân loại của Ô lão thì vẫn thuộc cấp độ thứ nhất, chủ yếu là do công lực còn thấp, khoảng cách đến Nhất Phẩm bảng còn rất xa.

Hầy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến bao giờ hắn mới có thể leo lên Nhất Phẩm bảng?

Không đúng, hắn có thể leo lên Nhất Phẩm bảng hay không cũng là một vấn đề.

Mặc dù tu luyện công pháp tuyệt thế gia truyền, nhưng khi tu luyện vẫn nhờ may mắn mới bứt phá lên nhất phẩm một cách nhanh chóng như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy cuộc sống có chút ảm đạm, không có ánh sáng.

Chẳng lẽ đời này hắn đều vô duyên với đứng đầu bảng sao?

Khi Ô lão nói tới đây, vừa khéo nhìn thấy một cường nhất phẩm ở gần đó. Hắn chỉ vào người nọ, nói: “Người đó là Hình Côn nội vệ, xuất thân từ quân đội, dậm chân ở nhất phẩm đã mười năm. Tu luyện là “Hỗn Nguyên Công”thường thấy nhất trong quân, giỏi về “Huyết Chiến Đao Pháp”, cũng đã tu luyện đến mức xuất thần nhập hóa nhưng hắn vẫn thuộc loại thứ nhất.”

Sau đó, hắn chú ý tới một người khác, chỉ vào cửa sổ của tửu lâu đối diện và nói: “Người đó là nhị trưởng lão của Lâm gia, Lâm Lượng, đã ở nhất phẩm hai mươi năm, tu luyện “Thương Hải Chân Công” của Lâm gia, giỏi “Vô Ảnh Kiếm Pháp” , tiếc là tư chất có hạn, chỉ có thể chạm đến cấp độ thứ hai.

Lúc này, Ô lão phát bệnh cũ, tiến vào trạng thái chỉ điểm giang sơn. Giữa lúc này, ý niệm chợt lóe lên, hắn quay đầu nhìn về phía cửa thành, thấy một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa có đánh dấu của Tào gia.

Hắn cảm ứng được rất rõ, trên xe có một vị cường giả rất đáng sợ.

Hắn nghiêm túc nói: “Người trên xe ngựa kia chắc là Như Cầm của Tào gia. Nàng là thị nữ của Thương Thần, tu vi của nàng đã gần đến nhất phẩm đỉnh phong rồi. Vài năm nữa, nàng nhất định sẽ có thể tiến vào cấp độ thứ ba.”

Ô lão nói đến nơi này, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng.

Tại sao trong Trung châu thành lại xuất hiện nhiều thế lực nhất phẩm như vậy?

Trần gia Trần Thế Lân, Giang châu Lâm gia Lâm Lượng, Tào gia Như Cầm…

Ngoài ra, còn có Hình Côn nội vệ, không ngờ hội tụ ở cửa Trung châu thành này.

Các cường giả nhất phẩm đều đến từ các thế lực trụ cột. Thông thường, nếu không có sự kiện gì quan trọng thì sẽ rất ít khi hành tẩu giang hồ.

Đối với nhất phẩm, tu luyện mới là điều quan trọng nhất.

Trong lòng Ô lão đột nhiên có dự cảm mãnh liệt rằng ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn!

Đột nhiên, từ ngoài cổng thành truyền đến tiếng vó ngựa.

Hắn quay đầu nhìn về hướng cổng thành, một lúc sau lập tức thấy ba người dắt ngựa đi vào, một nam hai nữ, khuôn mặt xa lạ.

“Lại là hắn!”

Ô lão có kỹ năng nhận diện đặc biệt, nhìn thoáng qua đã nhận ra nam tử đi đầu kia chính là Cố Dương mới gặp cách đây một tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận