Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 98: Tuyệt đối không thể giữ lại kẻ này

Chương 98: Tuyệt đối không thể giữ lại kẻ này

Bên trên cổng thành, Hình Công khoác lên mình bộ đồ màu đỏ thẫm của nội vệ, trong tay cầm bảo đao được ban cho, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chăm chú quan sát xung quanh, quan sát từng người một tiến vào thành.

Nội vệ là người trực tiếp nghe lệnh của Hoàng Đế, phụ trách bảo vệ sự an toàn của Thần Đô.

Hắn là một trong mười nội vệ xuất sắc nhất, luyện được một loại đồng thuật bí truyền. Bí thuật này có nguồn gốc ở Hồng Lâu, có thể nhìn ra tu vi thực sự của người khác.

Dựa vào đồng thuật này, mỗi ngày có cao thủ võ đạo nào ra vào Thần Đô, nội vệ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hiện tại, người hắn cần tìm bây giờ là một nam nhân nhị phẩm đỉnh phong và một nữ tử ngũ phẩm.

Ngay từ sáng sớm, Hình Côn đã đứng gác ở đây, cả người như bức tượng, đứng yên bất động quan sát.

Đứng phía sau hắn là tướng lĩnh của thành vệ quân, còn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng kiên trì đứng quan sát.

Đối với người của Thần Đô mà nói, nội vệ giống như khâm sai đại nhân.

Bọn họ không so bì được với Hình Côn, bởi lẽ hắn là cường giả nhất phẩm, đứng đầu trong số các nội vệ.

Ngoại trừ bảo vệ Thần Đô ra, nội vệ còn có chức trách khác, đó là một khi đại thần trong triều phạm tội, nội vệ sẽ phụ trách thanh tra và tịch thu tài sản.

Đặc biệt những năm gần đây, trong hậu cung còn có người nhúng tay vào nội các, trực tiếp ra lệnh cho nội vệ tiêu diệt những kẻ đối lập, gây nên hai phen sóng gió, không biết bao nhiêu quan viên bị liên lụy.

Hiện tại, địa vị của nội vệ cực kỳ lớn, đến cả Các Lão của nội các cũng phải dè chừng kiêng nể.

Trung châu thành là châu thành, cấp bậc của thủ lĩnh thành vệ cũng không thấp, nhưng đối diện với nội vệ số một cũng không dám thở mạnh.

Chuyến này, người trong hậu cung kia phái ba nội vệ đứng đầu đến Trung châu, có thể thấy được sự xem trọng của người đó đối với Tứ Hải tiền trang.



Khi Hình Côn nhìn thấy Lâm Lượng tiến vào trong thành, hắn không có phản ứng gì.

Trông thấy Trần Thế Lân và Ô lão, cùng không phản ứng gì.

Cho đến khi hắn trông thấy trên cỗ xe ngựa có kí hiệu của Tào gia, sắc mặt mới thay đổi một chút, ánh mắt có chút kiêng dè.

Hắn cảm nhận được, người ngồi trong xe ngựa là một vị cường giả đáng sợ.

Trong thời điểm nhạy cảm như này, Tào gia phái một cao thủ đến Trung châu thành là có ý gì đây?

Trong số chín danh gia vọng tộc có ba thế gia cần đặc biệt cảnh giác. Ba thế gia này kiểu gì cũng xuất hiện người làm việc theo cảm tính, làm ra những việc không ai ngờ tới.

Tào gia chính là một trong số đó, nổi bật nhất chính là Tào Y Y, chuyện hoang đường nàng từng làm nhiều vô kể.

Lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, Hình Côn đột nhiên phát hiện ra gì đó.

Trong xe ngựa còn có một người nữa, nhưng tu vi thấp không cần quan tâm.

Có thể ngồi cùng xe với cường giả nhất phẩm, nhất định không phải là người bình thường.

“Lẽ nào người ngồi trong xe ngựa chính là Tào Y Y?”

Nếu như là nàng thì cần không quá lo lắng.

Đại tiểu thư của Tào gia, mặc dù toàn làm chuyện không đâu, nhưng mấu chốt là từ trước đến nay, nàng không tự dưng đi “đụng độ” với người của các thế lực lớn kia.

Có khả năng nàng đến Trung châu thành chỉ để thăm thú, hóng hớt, xem náo nhiệt.

Giang châu thành bây giờ tốt xấu lẫn lộn, nàng dẫn theo một vị cường giả nhất phẩm cũng là chuyện bình thường.

Suy nghĩ một hồi, Hình Côn sai một tên thuộc hạ đi bẩm báo việc này cho Trang công công.

Công việc lần này là do Trang công công chỉ đạo.

Một khắc sau, cách đường lớn không xa, Hình Côn trông thấy ba người đang cưỡi ngựa.

Ngay lập tức, ánh mặt của hắn dính chặt vào đám người một nam hai nữ kia.

Đặc biệt là nam tử dẫn đầu kia, chân nguyên bên trong cơ thể hắn giống như có một mồi lửa lớn khiến mắt Hình Côn đau nhói.

“Thật đáng sợ!”

Hình Côn có chút lo lắng, trước nay hắn chưa từng thấy võ giả nhị phẩm nào mà có chân nguyên mạnh đến vậy.

Cho dù là viện trưởng Văn viện cũng thua xa.

Cường giả mang chân nguyên thuộc hệ hỏa mạnh nhất hắn từng thấy qua là ngũ hoàng tử tu luyện thần công tuyệt thế “Đại Nhật Chân Hoa”.

Nhưng so với nam nhân trước mắt thật sự chỉ là tép riu.

“Rốt cuộc hắn tu luyện tuyệt thế công pháp gì?”

Hình Côn nghĩ hết tất cả tuyệt thế công pháp thuộc hệ hoả mình biết ra, tâm trạng lo lắng, hoảng sợ.

Ngươi này khoảng hơn hai mươi tuổi, có thể luyện được tuyệt thế công pháp đến trình độ này, nếu so với hạng đầu Thiên Kiêu bảng cũng không kém là bao.

Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Không có chuyện đến từ bốn nơi kia chứ?”

Ánh mắt Hình Côn lộ vẻ lo lắng.

Bốn nơi được nhắc tới trong truyền thuyết đến tận ngày này vẫn luôn khép mình với thế giới, trước nay không quan tâm đến thế sự.

Nhưng mà hễ có người từ đó xuất hiện thì thiên hạ sẽ xảy ra nhiều chuyện.

Lần trước, khoảng hai mươi mấy năm về trước, có một vị đệ tử kỳ lạ xuất hiện từ một trong những thánh địa kia, đánh bại quân thần của Đại Chu, giết hại tiên hoàng, khiến thiên hạ từ mười thế gia rút xuống còn chín thế gia. Các cường Thần Thông cảnh đều ngã xuống…

Cũng từ đó trở đi, Đại Chu bắt đầu suy thoái.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hình Côn dâng lên nỗi thống hận.

n nhân của hắn chính là quân thần của Đại Chu năm đó, Vũ An hầu.

Hắn xuất thân bần hàn, có thể nói là có được ngày hôm nay chính là nhờ ơn của Vũ An hầu.

Thời điểm hắn còn dưới trướng Vũ An hầu chính là lúc Đại Chu hưng thịnh nhất, không một thế lực nào dám bén mảng đến Đại Chu!

Vũ An hầu vừa ra đi, tiên hoàng băng hà, Vũ gia bị diệt…

Những biến cố liên tiếp xảy ra, vỏn vẹn hai mươi năm, Đại Chu từ hưng thịnh chuyển sang suy yếu.

Ngày nay, những bộ tộc nhỏ của thảo nguyên còn dám đến xâm phạm.

Đường đường là Đại Chu thiên triều, vậy mà lại lưu lạc đến tận tình cảnh này.

Hình Côn tận mắt chứng kiến hết toàn bộ quá trình diệt vong của Đại Chu. Hắn vô cùng đau đớn, nhưng lại không thể làm gì được.

Theo hắn, tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ truyền nhân đến từ thánh địa kia.

Nhưng truyền nhân kia bây giờ đã là Thần Thông cảnh, hắn cũng không có cách nào xoay chuyển.

Còn bây giờ, Hình Côn lại trong thấy một kẻ truyền nhân đến từ thánh địa, cơn tức giận trong hắn lại sôi trào.

Một âm thanh tức giận quanh quẩn trong đầu hắn: “Nhân lúc tên kia còn chưa trưởng thành thì giết hắn đi, trừ hoạ cho nhân gian!”



Cố Dương còn chưa tiến vào thành mà đã cảm nhận được nguy hiểm, khiến hắn cảm thấy rất áp lực.

Nguy hiểm này đến từ một vị cường giả nhất phẩm.

“Tình huống gì đây? Mục tiêu của hắn không phải là Tiền Hi Vân sao?”

Hắn cảm nhận được bất thường, rõ ràng là cường giả nhất phẩm này hướng về hắn.

Đây cũng không phải cường giả nhất phẩm mà Lâm gia phái đến lần trước?

Cố Dương nghĩ mãi không ra, từ khi nào hắn lại đắc tội với cường giả nhất phẩm này, hơn nữa khiến đối phương căm thù mình đến thế.

Bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ nữa, hắn nắm chặt đao trong tay, toàn bộ tâm chí đều đổ dồn về cường giả nhất phẩm trên cổng thành kia, sẵn sàng phòng bị khi bị tấn công bất ngờ.

Đối diện với nhất phẩm, hắn không dám chủ quan.

Vị nhất phẩm trên thành kia cũng không lập tức ra tay, có vẻ hắn cũng đang đắn đo suy nghĩ.

Mà Tiền Hi Vân và Lỵ Lỵ bên cạnh chưa phát hiện ra nguy hiểm, đến cổng thành thì lập tức xuống ngựa, dắt ngựa tiến vào thành.

Cố Dương chỉ có thể theo bọn họ, dẫn ngựa đi tiếp.



Xe ngựa của Tào gia đột nhiên dừng lại.

Quả thật trong xe ngựa là Tào Y Y và Như Cầm.

Như Cầm nhìn trên cổng thành, kích động nói: “Đúng là hoàng thất có nhiều cao thủ, còn phái một cường giả nhất phẩm đến đây, rất có thực lực.”

Khắp thiên hạ, nơi nhiều cường giả nhất phẩm nhất chính là hoàng thất và triều đình.

Chỉ riêng là nội vệ đã có những mười mấy nhất phẩm, hơn hẳn chín thế gia và sáu môn phái lớn.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hoàng thất có thể trụ vững thiên hạ.

Tào Y Y ở bên cạnh vén rèm ra xem, hỏi: “Có phải hắn đến rồi không?”

Như Cầm nhìn dáng vẻ của nàng, tiếc nuối nói: “Ở trên cổng thành có cường giả nhất phẩm đến từ nội vệ, đã phát hiện ra hắn rồi, nhưng kỳ lạ là cường giả nhất phẩm này lại vô cùng căm thù hắn, dường như là kẻ thù không đội trời chung.”

Nói xong, nàng dừng lại một chút rồi nói: “Có cần ta giúp hắn không?”

Tào Y Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứu hắn làm gì? Ta muốn hắn chết ngay lập tức còn không được, tốt nhất là đem hắn đi ngũ mã phanh thây mới có thể xóa tan cơn giận trong lòng ta.”

“Được thôi, vậy ta không cứu hắn nữa.”

Tào Y Y nhìn chằm chằm về hướng cổng thành, nắm chặt rèm xe ngựa, tỏ rõ vẻ nói một đằng làm một nẻo.



“Có sát khí!”

Ở bên này, Trần Thế Lân cũng cảm nhận được sát ý, cương nguyên trong cơ thể lập tức có phản ứng, tay cũng đã nắm chặt chuôi kiếm, phát ra khí thế lạnh người.

Ô lão không phản ứng gì, ánh mắt của hắn hướng về phía cổng thành, tâm trạng xuất hiện lo lắng.

Sao có thể như vậy được?

Cho đến bây giờ, hắn gặp Cố Dương mới ba lần.

Lần thứ nhất là tại Thiên Thuỷ thành, khi đó Cố Dương mới chỉ có tu vi lục phẩm.

Lần thứ hai là nửa tháng sau tại Bình quận thành, khi đó Cố Dương đã thành tu vi tam phẩm, một đao “xử đẹp” ba cường giả nhị phẩm.

Nhiêu đó cũng đủ làm hắn bất ngờ rồi.

Mà mới mấy ngày sau, nghe nói Cố Dương là tu vi nhị phẩm, còn đánh bại thiên kiêu Liễu Triết.

Cái này có thể tạm chấp nhận.

Nhưng mà thời gian mới trôi qua được một tháng từ lúc ở Bình quận thành đến này, tu vi của Cố Dương lại nhị phẩm đỉnh phong, chân nguyên bên trong cơ thể mạnh khủng khiếp.

Lần trước hắn đã biết, thứ Cố Dương tu luyện là “Phượng Vũ Cửu Thiên” thất truyền của Thẩm gia, chẳng qua lại cảm thấy chuyện này không quan trọng nên không vạch trần.

“Phượng Vũ Cửu Thiên” nổi tiếng là khó tu luyện. Trong quá khứ, có rất nhiều thế hệ giỏi giang của Thẩm gia tu luyện, nhưng cũng không thể luyện tới nhất phẩm.

Vậy mà Cố Dương lại bất thình lình lên nhị phẩm đỉnh cấp, chỉ kém chút nữa là đạt nhất phẩm.

Mấu chốt là trước đó hơn tháng, hắn mới là tam phẩm mà thôi.

Một tháng, cho dù là hắn lên được nhị phẩm đi, nhưng trong vòng một tháng hắn lại từ tam phẩm lên nhị phẩm đỉnh cấp, hắn làm thế quái nào vậy?

Ô lão còn tưởng mắt mình có vấn đề?
Bạn cần đăng nhập để bình luận