Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 129 - Không có thứ gì 2




Sở Mộc nhướng mày: “Nhưng ngài là nữ nhân, ta thắng ngài cũng không vẻ vang gì. Hơn nữa, ngài vẫn là thẩm thẩm của ta, truyền ra ngoài không phải ta sẽ bị người khác chọt sống lưng sao.”
“Nói cứ như ngươi có thể thắng ta vậy.” Lâm Hàn cười nhạo.
Sắc mặt tiểu hầu gia lập tức thay đổi, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ tức giận.
Lâm Hàn biết hắn đã bị châm ngòi: “Tái Bắc hầu ngươi không phải là một kẻ nhát gan đó chứ?”
“Thúc phụ, lời này là do thẩm thẩm tự nói.” Sở Mộc bỗng nhiên nhìn sang Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn không tán đồng, mấy ngày nữa là hắn và Lâm Hàn sẽ thành thân, lỡ như bị thương thì chẳng phải đen đủi sao. Cũng là mình tự tìm lấy.
“Phu nhân, người nọ cũng chỉ là một người bằng hữu của Sở Mộc, vì hắn không đáng.” Sở Tu Viễn khuyên.
Lâm Hàn biết không đáng giá, nhưng không cho Sở Mộc một bài học, về sau sẽ có người thứ hai, người thứ ba, thậm chí càng nhiều hơn. Nàng có ba cái hài tử cần chăm sóc, không có rảnh rỗi nhìn Sở Mộc chằm chằm. Hơn nữa, chỉ dựa vào việc Hàn vương coi Sở Tu Viễn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ai biết được người nọ có phải là người của Hàn vương không.
“Chúng ta dùng cây trúc, dốc hết sức mà đánh.” Lâm Hàn nhìn Sở Mộc hỏi.
Sở Mộc chuyển hướng sang Sở Tu Viễn, thúc phụ của hắn không mở miệng, hắn có mượn thêm mấy lá gan cũng không dám luận bàn với thẩm thẩm. Suy cho cùng vị thẩm thẩm này của hắn cũng được bệ hạ coi trọng giống như thúc phụ vậy.
Sở Tu Viễn do dự một lát, nhìn về phía Lâm Hàn: “Ta nói dừng là dừng.” Ý tứ nếu nàng không đồng ý thì không cần phải bàn thêm.
Lâm Hàn không cần nghĩ ngợi: “Có thể.”
Sở Mộc ra phía sau bẻ trúc.
Ở giữa chủ viện và tường bình phong có một khoảng đất trống dài bốn thước rộng hai thước, cũng là một lối đi. Lâm Hàn trồng đầy cây ăn quả ở phía trước, phía sau lại trồng các loại rau dưa, thúc chất Sở Tu Viễn và Sở Mộc mỗi lần tập bắn đều sẽ lấy lá cây làm bia ngắm, luyện tập kiếm pháp thì chỉ có thể luyện trên lối đi.
Đám người Khương Thuần Quân thấy Sở Mộc cầm cây gậy trúc hoạt động tay chân, lại để ý thấy trời không quá nóng, cho rằng tiểu hầu gia lại ngứa tay. Nhưng mà lại nhìn thấy Lâm Hàn thay y phục, Sở Mộc bẻ cây trúc làm hai nửa, ném cho Lâm Hàn một nửa, lập tức bôn tẩu chạy đi bẩm báo.
Sở Mộc và Lâm Hàn mỗi người đứng một đầu, vệ úy trong phủ đứng vây xung quanh.
Lâm Hàn cười nhìn Sở Mộc: “Tiểu hầu gia, hối hận còn kịp.”
“Ngài là thẩm thẩm của, lại là nữ nhân, tiểu chất nhường ngài một tay.” Sở Mộc nói tiếp.
Lâm Hàn thu lại ý cười, bất ngờ tiến lên.
Sắc mặt Sở Mộc thay đổi, không thể không nghiêm túc lại.
Đời trước trước khi bước vào mạt thế, Lâm Hàn chỉ là một nữ tử bình thường, sau mạt thế nàng thức tỉnh dị năng hệ lôi nhưng cũng chỉ biết đấm đá lung tung. Một năm sau mạt thế, vì đề cao sức chiến đấu của người dị năng, căn cứ đã đưa người dị năng vào quân đội, học quyền anh, xạ kích…, học tất cả mọi thứ có thể để nâng cao sức chiến đấu lên gấp nhiều lần.
Lâm Hàn không nơi nương tựa, muốn sống chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sở Mộc tuy tập võ nhiều năm, từng lên chiến trường, nhưng hắn chỉ có nửa năm kinh nghiệm chiến đấu, giết nhân mã còn chẳng nhiều bằng số lượng tang thi một tháng Lâm Hàn đã giết ở kiếp trước.
Sở Mộc biết Lâm Hàn lợi hại, không dám thiếu cảnh giác. Nhưng Lâm Hàn ra chiêu nào cũng trí mạng, hơi vô ý một chút là cành trúc kia sẽ kề vào cổ hắn, sau một nén nhang, Sở Mộc bắt đầu để lộ ra vẻ rụt rè, động tác đã bắt đầu chậm đi, lúc hắn tập trung hết tinh thần, lại chỉ thấy mình đã bị Lâm Hàn đẩy lui.
Tiểu hầu gia ngẩn người, khó hiểu.
“Ngươi thua.” Sở Tu Viễn tiến lên ngăn trở Sở Mộc vẫn còn muốn tiếp tục.
Sở Mộc chớp chớp mắt: “Ta —— thua?”
Sở Tu Viễn đi đến bên cạnh hắn, bắt lấy vài sợi tơ trên vai hắn. Tiểu hầu gia quay đầu nhìn lại, thấy xiêm y tuy chưa rách nhưng cổ áo đã lộ ra một khoảng. Tiểu hầu gia trừng lớn hai mắt, khó có thể tin: “Khi nào?”
“Ngay lúc ngươi phân tâm.” Lâm Hàn thưởng thức cành trúc, cười cười nhìn hắn: “Tiểu hầu gia, có phục hay không?”
Sở Mộc giật giật khóe miệng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận