Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 182 - Chí hướng rộng lớn 2




Chí hướng rộng lớn 2
Nô bộc trong phủ mấy ngày gần đây thập phần siêng năng, làm việc cũng không dám đùn đẩy lẫn nhau, thế cho nên khi nồi khoai lang hấp toát ra khói trắng, hạt dẻ đã xuống nồi.
Thương Diệu ăn nửa quả táo phú sĩ và nửa quả táo vàng, còn muốn ăn thêm một chút, ngửi thấy mùi thơm bay tới từ nhà bếp, nhìn thấy khoai lang trước mắt bốc khói, lập tức nói với Thường Hỉ: “Cất mấy cái này đi.”
Thường Hỉ hiểu được, đây là muốn mang về.
Nhưng Tiểu Sở Dương và Tiểu Sở Ngọc hái ít, hai người bọn họ mỗi người gặm nửa trái, không tính trái của Thương Diệu và Sở Tu Viễn ăn thì chỉ còn lại bốn trái. Thường Hỉ liền nhìn Lâm Hàn, hy vọng nàng có thể hiểu được ý tứ của mình.
Lâm Hàn vừa cạn lời lại muốn cười, thật sự là chủ tử thế nào thì có loại nô tài đó – được ăn được mang về rồi mà còn chê ít.
Nhưng ai bảo Thương Diệu là hoàng đế, lắm tiền nhiều của, thiên kim thưởng cho nàng hôm nay cũng bằng nàng phải lao động khổ cực ba tới năm năm.
“Hồng Lăng, lại đây một chút.” Lâm Hàn vẫy tay với Hồng Lăng đang trông chừng Đại Bảo Bảo.
Hồng Lăng nhắc nhở Lục Hà đừng để Đại Bảo Bảo đến gần nồi sắt như vậy liền chạy tới: “Phu nhân?”
“Lại đi hái một ít hồng đi.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói.
Thường Hỉ chú ý tới Hồng Lăng nhìn về phía nam, lập tức cười đến híp cả mắt, gói ba bốn quả mà Thương Diệu ăn còn lại rồi đuổi theo.
Thương Diệu hoàn toàn không biết gì về những thứ này, bởi vì trong mắt hắn chỉ có khoai đỏ.
Sở Tu Viễn nhìn thấy cổ họng hắn khẽ động một chút, liền không tiếng động hỏi Lâm Hàn: “Chín chưa?”
“Đợi thêm một nén nhang.” Lâm Hàn vươn một ngón tay ra.
Sở Tu Viễn liền nói: “Bệ hạ, chúng ta đi xem Thuần Quân cân được bao nhiêu rồi.”
Một mẫu đất nhìn như rất nhiều nhưng không chịu nổi hai ba mươi người đồng loạt động thủ. Tuy rằng không thuần thục nhưng chỉ một lúc cũng đã đào hết toàn bộ khoai đỏ lên.
Đại Tư Nông cùng Khương Thuần Quân liền chia làm hai đường, mang theo cấm vệ trong cung theo Thương Diệu đi ra đây cân khoai đỏ.
Thương Diệu khẽ vuốt cằm, đi tới bên cạnh Khương Thuần Quân: “Còn bao lâu nữa?”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần bên này mới chỉ cân được một nửa.” Khương Thuần Quân buông bút lông đứng dậy bẩm báo.
Thương Diệu: “Chậm như vậy sao?”
“Bệ hạ thứ tội, cân mà thần mua mỗi lần chỉ có thể cân được một quân thôi.” Một quân là ba mươi cân, Khương Thuần Quân vốn tưởng rằng không ít, không nghĩ tới có thể phải cân hơn hai trăm lần.
Thương Diệu không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn đang ôm hài tử ở góc phòng: “Không trách ngươi. “
“Bệ hạ, việc này cũng không thể trách nàng.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.
Thương Diệu quay về phía Sở Tu Viễn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, nhìn đến mức Sở Tu Viễn chột dạ muốn cách hắn xa một chút, Thương Diệu mới mở miệng: “Tu Viễn, trẫm phát hiện ngươi thay đổi.”
“Đúng vậy. Sáng hôm nay vi thần soi gương, phát hiện nơi khóe mắt có nếp nhăn rồi.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình: “Ai nói với ngươi cái này?!”
“Không phải già rồi sao?” Trên mặt Sở Tu Viễn đầy nghi ngờ.
Thương Diệu giơ tay lên điểm hắn: “Ngươi… trẫm trước kia sao lại không phát hiện ngươi biết nói gần nói xa như vậy chứ?”
Trước kia hắn cũng không có một phu nhân miệng đầy lời nói bậy, nói qua liền quên, còn có lai lịch bất phàm a.
“Bệ hạ, vi thần biết rõ trong lòng ngài không vui, lại nói theo lời ngài chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao.” Sở Tu Viễn cười khổ: “Vi thần không nói ngài cũng biết, nàng không có chút uy hiếp gì, hết lần này tới lần khác võ công cao cường, thần có khi đều lo lắng chọc giận nàng, vừa tỉnh lại người bên gối không còn nữa.”
Điểm này Thương Diệu so với Sở Tu Viễn còn hiểu rõ hơn, nếu không cũng sẽ không nhượng bộ Lâm Hàn nhắm một mắt mở một mắt như thế: “Trước kia không có ai dạy nàng quy củ, về sau ngươi lo mà dạy dỗ nàng cho đàng hoàng, đừng có nghĩ gì nói nấy, không biết giữ mồm giữ miệng, cả ngày nói bậy trước mặt trẫm. Nhẫn nại của trẫm cũng có hạn.”
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, nàng đừng dạy ta làm người là tốt rồi.
“Vi thần đã từng nói với nàng. Chuyện khoai đỏ này thần biết suy nghĩ của nàng là như thế nào. Lúc ấy nàng không biết thần, cũng chưa từng gặp bệ hạ, nếu đổi lại là thần cũng không dám nói thật với bệ hạ đâu.” Sở Tu Viễn nhìn Đại Tư Nông còn đang cân: “Mỗi mẫu sản lượng bốn ngàn năm ngàn cân, việc này nếu truyền ra ngoài, chỉ trong tối mai thôi phủ của thần đã náo nhiệt như chợ đông rồi.”
Hàn vương có lẽ không dám phái sát thủ nữa, nhưng mấy du hiệp nhất định nhịn không được sẽ đến thăm dò đến tột cùng.
“Cái gì mà thơm như vậy?”
Sở Tu Viễn cùng Thương Diệu xoay người nhìn lại, Sở Mộc đang đi thẳng tới nồi nấu khoai đỏ. Không đợi Thương Diệu, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn có phản ứng, Sở Mộc đã mở nắp nồi lên, khói trắng nồng đậm xông thẳng về phía hắn, Sở Mộc không khỏi nhắm hai mắt lại.
Thương Diệu nhịn không được mắng: “Đáng đời!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận