Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 187 - Bưng trà tiễn khách 3




Bưng trà tiễn khách 3
Lâm Hàn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bèn ra đón, cười như không cười hỏi: “Đại tướng quân bận việc xong rồi sao?”
“Phu nhân, ta thật sự không biết bọn họ sẽ đến.” Sở Tu Viễn vội vàng nói.
Lâm Hàn giễu một tiếng: “Vậy chàng có biết bọn họ hái hết táo đỏ ở phía dưới rồi không?”
Đại tướng quân há miệng, luôn cảm thấy lúc này nên nói ít lại.
“Không nói nên lời hả? Táo vàng cũng hết rồi hử?” Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Mộc.
Sở Mộc: “Trên đỉnh vẫn còn mấy quả.”
“Mấy quả đủ chia cho sáu người nhà chúng ta không?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Mộc cuống quýt gật đầu, chỉ có điều là mỗi người một trái. Tiếc rằng lời này không thể nói, nếu không thẩm thẩm hắn có thể tức tới ngất đi mất.
Mùa thu đến rồi, hoa quả đều rụng, nhưng trái cây ăn được ngoại trừ lê trong viện của đệ đệ thì chỉ con hai loại táo vàng đỏ mà thôi. Nhưng thẩm thẩm của hắn thích táo hơn lê.
Cơn giận trong lòng Lâm Hàn nhanh chóng vơi đi, nàng nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”
Sở Tu Viễn lộ vẻ khó xử: “Phu nhân, bọn họ và ta quen biết đã nhiều năm, muốn tới phủ ngồi đôi lúc, ta nào có cách chối từ.”
“Chàng không thể nói không tiện sao?” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn cười khổ: “Viện trước viện sau tách biệt, nàng ở đằng sau, ta ở đằng trước tiếp khách thì có gì không tiện?”
“Nếu đã như thế, lần sau bọn họ tới, ta sẽ khiến Đại Bảo Bảo khóc, khiến nó khóc từ đầu tới cuối luôn.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn lập tức cảm thấy đầu đau giần giật: “Phu nhân, trò đùa này không buồn cười đâu.”
“Ai đùa với chàng.” Lâm Hàn không đợi hắn nói: “Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, bất kể là hái quả sung, hay là trái dương mai, vải thiều, đều biết để lại một ít cho mấy đứa trẻ. Bọn họ thì hay rồi, hái hết những chỗ thấp mà tay có thể với tới. Bọn họ không khách sáo như vậy thì cớ gì ta phải quét ghế mời chào?”
Sở Tu Viễn há miệng, lại phát hiện ra không nói nên lời: “Phu nhân…”
“Gọi phu nhân cũng vô ích.” Lâm Hàn nói rồi khựng lại một chốc: “Nếu không thì chúng ta tìm bệ hạ phân xử, nếu bệ hạ hướng về chàng, ngày sau ta tuyệt đối không ngăn cấm nữa.”
Sở Tu Viễn nói thầm, bệ hạ vẫn mong năm sau tiếp tục ăn các loại hoa quả trong phủ, dù y bị Thái hậu giận đến váng cả đầu cũng sẽ không giúp ta đâu.
“Không dám hả?” Lâm Hàn liếc hắn, “Không dám thì nghe lời ta. Hồng Lăng, dặn dò xuống dưới, sau này có ai không cầm bái thiếp vô cớ đến nhà thì nói tướng quân không ở nhà.”
Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn.
“Thúc phụ, mau đồng ý đi, còn có chuyện khác nữa.” Sở Mộc nhỏ giọng nhắc nhở.
Kể từ khi Lâm Hàn hồi phục dị năng lôi hệ thì tai càng tinh mắt càng sáng hơn: “Còn có?”
“Ta có thể nói với thẩm thẩm, nhưng thẩm thẩm phải đồng ý với bọn ta là không tức giận trước đã, vì thúc phụ vẫn còn chưa quyết định.” Sở Mộc vội nói.
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn: “Chàng nhắm trúng nha hoàn nào trong phủ?”
Sở Mộc nghẹn thở, thẩm thẩm hắn không hổ là thẩm thẩm của hắn, không nổi điên thì thôi, vừa nổi cơn tam bành là có thể thiêu chết người ta.
Sở Tu Viễn cười khổ: “Nào có nha hoàn nào sánh được với phu nhân nàng.”
Không phải sắc thì chỉ có tiền.
Lâm Hàn thử hỏi: “Mấy gã bạn tốt kia của chàng tìm chàng mượn tiền?”
Vẻ mặt của hai thúc điệt thoắt đổi.
Lâm Hàn không dám tin: “Thật à? Bọn họ cũng là mệnh quan triều đình, còn đi mượn tiền chúng ta?”
“Thẩm thẩm, không tính là mượn nhưng cũng chả khác mấy với mượn.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn: “Đừng có mà vờ vịt lừa lọc, nói thẳng.”
“Nói thẳng ra chính là đệ đệ của Tô mỹ nhân cuối tháng thành thân, mấy người bạn tốt của thúc phụ hỏi thúc phụ có đi hay không, bọn họ sẽ đi, thúc phụ vẫn chưa nghĩ xong, vì đi phải mừng ít nhất trăm lượng hoàng kim. Người đừng có trừng ta, Trữ Túc đô úy còn mừng mười vàng, thúc phụ cũng mừng mười vàng thì ấy không phải là chúc mừng nữa mà là làm nhục người ta.” Sở Mộc vội nói.
Lâm Hàn chẳng suy nghĩ đã đáp ngay: “Vậy thì không đi.”
Sở Mộc vô thức nhìn Sở Tu Viễn, ta không nói sai chứ, vừa nhắc đến tiền là thẩm thẩm như biến thành người khác.
Sở Tu Viễn xoa trám: “Quan lại cả triều đều sẽ đi, phu nhân, bao gồm cả lệnh tôn.”
“Bọn họ là đại tướng quân sao? Bọn họ là Vạn Hộ hầu ư? Tỷ tỷ của bọn họ là Hoàng hậu sao? Cháu ngoại của bọn họ là Thái tử à?” Lâm Hàn hỏi vặn: “Đều chẳng phải, vậy cớ gì phải so bì với bọn họ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận