Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 330 - Không thực tế 1




Không thực tế 1
Mặt của Sở Tu Viễn và Lâm Hàn tối sầm, nãy giờ nói vô ích rồi.
Nhưng mà, Đại tướng quân chưa từ bỏ ý định: “Không thể vừa tùy quân vừa làm sâu gạo được.”
“Vì sao không thể?” Tiểu hài tử không tin, tưởng cha lại lừa nó. Cho rằng nó sẽ trúng kế sao? Buồn cười, nó đã trưởng thành rồi đó.
Lâm Hàn thấy thế, cười nói: “Sâu gạo sẽ không đọc sách không luyện võ cũng không đánh giặc. Như lúc con ăn quá nhiều thịt gà thì không thể ăn anh đào vậy.”
Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi, nói: “Con có thể ăn ít thịt gà mà.”
“Đệ không hiểu sao.” Sở Dương chưa chuẩn bị tinh thần để giết Hung Nô, hiện tại rất hy vọng đệ đệ có thế kế thừa nghiệp lớn của phụ thân, cũng không dám tiếp tục làm lơ: “Sâu gạo ngoài chuyện ăn, ngủ, chơi ra thì không làm chuyện gì khác. Bị người ta đánh cũng không dám đánh trả.”
Tiểu hài tử không hiểu: “Sâu gạo bị ngốc sao? Bị đánh cũng không biết đánh trả.”
“Sâu gạo chính là một tên lười.” Sở Ngọc thấy cha nương huynh đệ nói mãi chẳng đúng trọng điểm: “Lười tới cỡ nào đệ biết không? Chính là ăn cơm cũng không muốn ngồi dậy ăn. Bắt hắn học võ đánh kẻ xấu chính là muốn mạng của hắn.” Dừng một chút: “Cái gì cũng không biết làm sao mà đánh trả?”
Tiểu hài tử ngẫm lại, cảm thấy nhị ca của nó nói rất có lý: “Nương, con không muốn làm sâu gạo.”
“Muốn làm Đại tướng quân?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Tiểu hài tử liên tục gật đầu: “Con phải làm Đại tướng quân lợi hại hơn cha, sau đó cùng mẫu thân đi đánh Hung Nô.” Lại chỉ đại ca và nhị ca nhà nó: “Không cho bọn họ đi!” Liếc mắt nhìn cha nó, Sở Tu Viễn cười như không cười, tiểu hài tử cuống quýt rụt tay lại, cha thì thôi vậy.
Sở Ngọc nói thầm: “Ta cũng không muốn đi.”
“Nói cái gì?” Sở Tu Viễn hỏi: “Ta không nghe rõ.”
Sở Ngọc rùng mình, vội nói: “Hài nhi nói còn có nhiều thứ phải viết, muốn đi cũng không đi được.”
Sở Dương theo bản năng hỏi: “Viết cái gì?”
“Thực đơn của nương đó. Đệ vừa mới viết xong một quyển, nương lại nghĩ ra thật nhiều món ăn ngon, đệ không thể không viết tiếp.” Sở Ngọc nói.
Sở Dương hỏi: “Nếu mỗi ngày nương đều nghĩ ra món ăn ngon thì mỗi ngày đệ đều phải viết sao?”
Sở Ngọc lắc đầu, không đợi ca ca nó mở miệng, lại nói: “Đệ còn phải viết thứ khác.” Nói xong bèn nhìn cha nó, thấy Đại tướng quân cũng không mở miệng, nhị công tử tiếp tục nói: “Đệ còn muốn viết về việc gieo trồng rau củ quả trong nhà ta. Chờ đệ lớn lên hiểu thêm nhiều thứ rồi sẽ viết các chủ đề khác. Còn viết cái gì thì đệ vẫn chưa nghĩ ra. Dù sao chờ lúc chúng ta vào Thái Học, đệ lại nghĩ cũng không muộn.”
Sở Dương nhíu mày, đệ đệ nó đang muốn theo nghiệp văn? Lại liếc nhìn Đại Bảo Bảo, nhìn thái độ của cha nương, cho dù nó không muốn tòng quân thì cũng bị lừa vào đó thôi. Vậy là một văn một võ, còn nó phải làm gì đây.
Lâm Hàn nhướng mày nhìn Sở Tu Viễn, Đại Bảo biết tự hỏi.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, ta thấy được.
Lâm Hàn ôm tiểu hài tử đi vào phòng. Sở Mộc thấy thế đi ra ngoài —— hắn khát rồi, hái anh đào thôi.
Sở Tu Viễn sai nha hoàn múc nước, lau gương mặt đầy nước mắt của Đại Bảo Bảo.
Đến khi Sở Dương lấy lại tinh thần chỉ nhìn thấy còn một mình Sở Ngọc đứng bên cạnh: “Cha cùng nương đâu?”
Sở Ngọc bịa đặt lung tung: “Kêu huynh mà huynh không phản ứng, đã về phòng.” Lại chỉ về hướng phòng giải trí phía tây: “Huynh nghĩ gì thế?”
“Ta nghĩ lớn lên ta sẽ làm cái gì.” Sở Dương ăn ngay nói thật.
Sở Ngọc thuận miệng hỏi: “Huynh thích cái gì?”
Thích ăn thích chơi.
Nhưng đây là sâu gạo mà.
Đến cả Đại Bảo Bảo cũng không muốn làm sâu gạo, huynh trưởng như nó lại làm sâu gạo, cha nương không cảm thấy mất mặt thì bản thân nó cũng hổ thẹn.
Nhưng mà nếu muốn nó học võ tòng quân giống Đại Bảo Bảo, Sở Dương tự hỏi lòng mình, cũng không phải là không được. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện phải lên chiến trường giết người như chặt dưa, bằng không người chết chính là nó và chiến hữu, máu chảy thành sông, thi hài khắp nơi, Sở Dương thật không muốn nhìn thấy.
“Ta cũng không biết. Đệ cảm thấy ta nên học cái gì?” Sở Dương hỏi.
Sở Ngọc cẩn thận ngẫm lại, vô cùng áy náy: “Đệ cũng không biết. Hay là chúng ta đến hỏi mẫu thân?”
“Cha cũng ở đó sao?” Sở Dương nhỏ giọng hỏi.
Sở Ngọc gật đầu: “Đồ đánh bông bị cha làm hư, trời lại sắp tối, cha không ở nhà thì ở đâu.”
“Vậy để sau rồi hỏi.” Sở Dương nói.
Sở Ngọc ngoắc tay gọi nó, Sở Dương cúi người qua. Sở Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Sợ cha cười huynh à?”
“Cha chắc chắn sẽ nói ta đã mười tuổi rồi, là một tiểu tử choai choai mà còn không biết mình muốn gì. Hoặc là nói ta nhìn Đại Bảo Bảo xem, mới sáu tuổi đã biết phải làm Đại tướng quân.” Sở Dương vừa nói vừa nhìn về phía căn phòng bên kia: “Đại Bảo Bảo muốn làm tướng quân thật sao? Rõ ràng là muốn lúc nào cũng được dính lấy nương.”
Sở Ngọc tán đồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận