Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 377 - Lòng mang thiên hạ 1




Lòng mang thiên hạ 1
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả hai người trong cuộc - giúp tiền là sao?
Sở Dương nhìn chằm chằm người bị nghi là tên trộm kia: “Ngươi nói đây là tiền của ngươi, vậy ngươi phải biết rõ ngươi có bao nhiêu tiền mới đúng.”
Sắc mặt người nọ trong nháy mắt không được tự nhiên.
Mọi người thấy thế, không khỏi nghiêng về phía người bị nghi ngờ mất tiền.
Sở Dương cũng nhịn không được nhìn về phía người kia.
Người kia hơn bốn mươi tuổi, trên người có vài miếng vá, nhưng giặt rất sạch sẽ. Tuy rằng còn đang thở dốc, thân thể không tốt lắm, nhưng tóc tai được chải rất chỉnh tề, không có một chút lộn xộn nào. Làm cho người ta có cảm giác chính là người đàng hoàng có trách nhiệm.
Ngược lại người kia, khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng mặc áo nâu ngắn, hơn nữa lại còn rất mới. Đáng tiếc trước ngực có mấy vết dầu mỡ, tóc càng giống như buộc lại tuỳ tiện, vẻ mặt cực kỳ giống lưu manh lang thang trên đường.
Trong lòng Sở Dương có tính toán, liền cố ý hỏi người bị nghi ngờ là kẻ trộm:
“Ngươi cứ nói là hắn ta vu khống ngươi, vậy ngươi không muốn chứng minh là mình trong sạch sao?”
Nam tử chừng ba mươi tuổi kia đang muốn mở miệng, liếc mắt thấy khoé miệng của người đuổi theo hắn ta lộ ra một nụ cười, không hiểu sao lại cảm thấy tình huống không đúng: “Ta nói trước cũng không phải là không được, nhưng nếu bị hắn ta nghe được rồi…”
Sở Dương ngắt lời hắn ta: “Ngươi có thể nói cho một mình ta nghe trước xem thử.”
“Ai mà biết ngươi và hắn có phải là người cùng một bọn không chứ.” Nam tử kia thốt lên.
Sở đại công tử hít sâu một hơi, trừng mắt nói: “Bộ ta… ta chưa từng thấy chút tiền kia của ngươi à?”
Người nọ đánh giá Sở Dung một phen, lại gật đầu: “Đúng là chưa thấy.”
Sở Dương: “Ta…”
“Đại Bảo, nói chính sự.” Lâm Hàn vội vàng ngắt lời nó.
Sở Dương ý thức được bị hắn ta làm tức giận suýt nữa tự báo gia môn, lập tức hoảng sợ, quay về phía người bị nghi mất tiền: “Hắn ta chơi xấu không muốn nói, ngươi nói đi.”
Trì hoãn một hồi như vậy, người kia mệt mỏi thở hồng hộc cũng dần dần ổn định lại, đứng thẳng dậy nói: “Một xâu…”
“Mười văn!” Người bị nghi ngờ là tên trộm cuống quít giành nói trước, không đợi mọi người mở miệng, quay về phía Sở Dương: “Ta nói rồi có phải chứng minh đó là tiền của ta rồi không, ta có thể đi được rồi chứ?”
Sở Dương nhíu mày, không khỏi nắm chặt tay nhỏ, quay về phía một người trong cuộc khác, hy vọng hắn có thể nói ra một đáp án khác. Chỉ thấy khoé miệng người kia mỉm cười, bộ dáng tràn đầy tự tin. Trong lòng Sở Dương vui vẻ, vội hỏi: “Không phải à?”
Người kia mỉm cười gật đầu.
Người bị nghi ngờ là kẻ trộm không thể không lấy tiền ra.
Người kia mở miệng nói: “Không cần đếm, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, là một xâu lẻ một văn.”
Sở Dương không khỏi liếc mắt nhìn mấy đồng tiền, nhíu mày nói: “Một xâu không phải mười văn sao?”
Nụ cười trên mặt người nọ càng thêm sáng lạn: “Đúng là một xâu là mười văn, nhưng của ta thì không phải. Lại nói tiếp chuyện này còn phải cảm ơn nương của hài tử nữa. Trước khi ra khỏi cửa, ta làm gãy kim khâu trong nhà, nàng liền đưa thêm cho ta một đồng tiền để ta giúp nàng mua vài cây kim. Chợ đông có nhiều người, ta sợ làm mất đồng tiền đó nên xâu chung lại với xâu tiền kia, vì vậy….Này, không được chạy.”
Một đám người Sở gia quay đầu nhìn lại, người kia lúc trước vênh váo tự đắc đang muốn chạy, nhưng bị thị vệ bên người Sở Tu Viễn dùng chân ngăn lại.
Thị vệ kia cũng muốn dùng tay, tiếc rằng tất cả đồ đạc trong tay đều là của mấy hài tử. Cho nên thị vệ kia thấy hắn muốn nhảy qua khỏi chân mình để chạy, hoặc là không làm, hoặc làm thì phải làm cho trót, liền tung một cước bằng đầu gối tới đối phương.
Người kia thất tha thất thểu, bịch một cái, ngã ngồi xuống đất.
Người nghi ngờ bị trộm tiền chạy tới bắt người kia lại để lấy lại tiền.
Người ngã ngồi trên mặt đất nhảy dựng lên, muốn cướp lại, khóe mắt liếc qua chú ý tới cái gì đó, nhanh chóng xoay người, túm lấy đồ trên tay Đại Bảo Bảo rồi bỏ chạy.
“A!” Đại Bảo Bảo bị đau hét lên một tiếng.
Bịch!
Tên trộm kia lại nằm sấp trên mặt đất, Lâm Hàn thu chân lại, cười lạnh nói: “Cho rằng nữ nhân và hài tử là dễ ức hiếp à? Cũng không mở to mắt chó của ngươi ra xem ta là ai?”
“Phu nhân, phu nhân, bớt giận.” Sở Tu Viễn vội vàng tiếp lời nàng, quả thực là sợ nàng tự báo thân phận. Lập tức nhìn bốn phía, phát hiện nha dịch đang cố gắng đẩy người chen chúc ba tầng trong ba tầng ngoài đến bên này, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, sai dịch tới, chúng ta đi mau.” Cúi đầu nói một câu bên tai mấy hài tử, liền chỉ về phía xa: “Quan sai tới rồi, mọi người nhường đường đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận